DIỄN
VĂN CỦA ĐỨC HỘ
PHÁP
“ Chủ Toạ” KỲ HỘI NHƠN SANH NĂM ĐINH SỮU- 1937.
Bần Đạo xin để lời cám ơn Chư Chức Sắc Thiên Phong và
Chư Nghị Viên Phái viên NÂm Nữ có mặt về dự hội nhóm hôm nay đều đủ.
Kỳ hội nầy chúng ta sẽ quyết đoán nhiều hành vi và cả
khuôn viên của Đạo đặng đem ra thật hành
cho nên mỹ mãn.
Xin chư vị ráng để trọn tâm chiêm nghiệm tường tất mổi
khoản trong chương trình rồi quyết định đặng giúp thế cho Hội Thánh ban hành cho nên mặt Đạo.
Cả tương lai của Đạo sẽ tốt đẹp hay không đều do nơi
kỳ hội nầy.
Ấy vậy Bần Đạo xin đọc khoản thứ nhất trong chương
trình cho chư nghị viên bàn
định.
(Ông chủ Toạ đọc khoản
thứ nhất trong chương trình và nói:)
Tưởng lại Bần Đạo cần phải trạng vẽ cả khuôn viên hiện
thời và quyền hành đương nhiên của Đạo và Tại sao Hội Thánh không cầm quyền
phong thưởng lại để cho quyền Vạn Linh định đoạt? .
Vậy trước hết Bần Đạo cần thuyết minh ra đây cho rõ
giá trị của Chức Sắc thế nào đặng quyền Vạn Linh thấu đáo.
Vả chăng Chí Tôn là Chúa tể cả Càn Khôn thế giái, tức
là Đấng tự hữu hằng hữu. Hể vào phẩm Chí Tôn tức là vào phẩm tuyệt đối của thế
giới Càn Khôn. Quyền hành Chí Linh của
Người rất bao la quãng đại. Nếu như có thế giới nào ngoài ra khác nữa
thì chúng ta không định đặng quyền hành
của Người là sao. Còn như Càn Khôn hiện
tượng nầy nó đã tối đại thế nào thì có lẽ quyền năng vô biên của
Người cũng bao trùm tới đó.
Cái ống thiên lý của đời soi thấu đến đâu mà còn thấy
một vì tinh tú nào thì quyền Chí Tôn cũng tự nhiên đến đó. Nơi Thiên Văn
Đài người ta ngó thấy ngoài ra những
ngôi tinh đẩu thì còn ra những khóm tối đen nghĩa là quá sức của kính
thiên lý thấy đặng nên quyết đoán rằng
cả cơ thể hữu vi nầy nó mầu nhiệm là dường nào thì Chí Tôn cũng thế ấy. Quyền
hành Chí Tôn đã bao trùm khắp hết hoặc còn ra khỏi ngoài Càn Khôn ta thấy
đặng đây
mà chớ.
Ngày nay Đấng Chí Tôn đến lập Đạo đặng nhìn nhận cả
con cái của Người là cả thảy Chúng Sanh. Thay vì lấy quyền hành Chí Linh mà làm chúa Người lại dụng tánh đức thương
yêu lấy lòng từ bi quãng đại, tôn con cái của Người vi chủ.
Nghĩa là Người
giao quyền hành của Người lại cho Chúng Sanh lập quyền cho con cái của Người là
Quyền Vạn Linh.
Quyền Vạn Linh là gì?
Là Tổng hợp cả 3 quyền:
1 Quyền Hội Nhơn Sanh.
2
Quyền
Hội Thánh.
3
Quyền
Thượng Hội.
Quyền Hội Nhơn Sanh: Tức là quyền của bậc Tín Đồ
tới bậc Lễ Sanh.
Nghĩa là từ phẩm hữu sanh tới Thượng Sanh.
Quyền Hội Thánh: Tức là Quyền của bậc Giáo Hữu tới
Đầu Sư.
Nhưng Đầu Sư có đặc quyền làm đầu Chánh Trị Đạo. Vì đã
vào Hội Thánh tức là bậc hữu phẩm tới Thượng Phẩm.
Quyền Thượng Hội: Tức là quyền Giáo Tông và Họ Pháp. Còn dưới quyền Thượng Hội thì có Chưởng Pháp là Tể Tướng
của Thượng Hội. Nếu có điều chi trắc trở thì
Quyền Chí Tôn hỏi nơi Chưởng Pháp mà định đoạt chớ Chưởng Pháp không có
quyền hành chi cả.
Chưởng Pháp phải hiểu cả tâm đức của Đời và Đạo mà liệu phương hoá giải (Conseil Juridique) .
Cả ba quyền hiệp lại thì đồng quyền cùng quyền Chí Linh
của Đấng Chí Tôn. Đối với quyền Chí Tôn mà nó còn ngang phẩm thì dầu cho các Đấng Thiêng Liêng
cũng còn phải dưới quyền ấy nữa.
Ấy vậy ngoài ra quyền Chí Tôn thì chẳng ai có quyền
hành nào phong thưởng Thiên Phong Chức Sắc của Hội Thánh. Duy có Đức Lý Giáo
Tông và Đức Chưởng Đạo Nguyệt Tâm Chơn Nhơn là hai Đấng đã có lịnh Chí Tôn cho
được quyền phong thưởng thì phẩm tước
ấy mới nên giá trị.
Ngoài hai Đấng ấy ra dầu cho một vị Đại Giác Kim Tiên
hay là Cái Thiên Cổ Phật mà không thừa mạng lịnh của Chí Tôn và không quyền
hành nơi cửa Đạo nghĩa là không lãnh mạng lịnh trong buổi Tam Kỳ Phổ Độ nầy thì
không đặng quyền phép phong tước cho ai
tất cả.
Ngày nay bọn Tã Đạo Bàn Môn phong thưởng chẳng do
Thiên mạng đều là cơ quan tà giáo mà thôi.
Cơ phong thưởng là chỉ do nơi quyền Vạn Linh hiệp đồng
hay là hay là quyền Chí Tôn chớ chẳng
phải ai muốn phong thưởng cũng đặng.
Trong buổi Tam Kỳ Phổ Độ nầy Đức Chí Tôn chia ra ba
cặp cơ là: Pháp; Đạo; Thế.
Cơ Phong Thánh
là cơ Đạo. Có Hộ Pháp và Thượng Phẩm phò loan, ngoài ra chẳng có cặp cơ nào
phong thưởng cho ai đặng. Sau nầy vì muốn cho Cơ Phong Thánh sống rốn thêm nữa
thì duy có Cao Tiếp Đạo phò loan với Hộ Pháp. Song mỗi phen phò loan đều có
chơn linh của Cao Thượng Phẫm đến nâng loan với huyền diệu thiêng liêng của Ngài.
Hại thay có một điều bí yếu hơn hết là Chí Tôn chỉ coi
về thiêng liêng phẩm vị mà phong thưởng nên
thành thử phẩm vị thì cao trọng còn trái lại hình thể của họ rất thô kém
thiệt thòi khó hèn nhẹ giá. Ấy cũng là cơ quan bí mật của Chí Tôn mình không
thể nào rõ thấu.
Bỡi cớ cho nên có nhiều vị Tiên Phật giáng trần mượn
hình thể hèn hạ phung cùi lỡ lói đến nổi giả dạng ăn xin đặng thử đời hiền dữ.
Hại thay đời thì cứ ngó cơ hữu hình mà tôn trọng còn
khinh rẽ phẩm vị thiêng liêng thành thử Chí Tôn phong thưởng cao trọng chừng
nào thì đời càng rẽ khinh chừng nấy.
Một điều hại nữa là những vị ấy nhiều khi chưa biết
giá trị của họ là thế nào?
Từ thử Hội Thánh chịu nạn vô giá trị là do nơi đó.
Nhiều Thiên Phong coi giá trị của mình không bằng cây
hộp quẹt. Chúng Sanh coi không bằng
điếu thuốc thì thế nào Hội Thánh là hình thể hữu vi của Chí Tôn có đủ
quyền năng tạo thời sửa thế.
Ngày nay Bần Đạo đem quyền phong thưởng ra cho Vạn
Linh định đoạt là không phải ý của Bần
Đạo muốn vậy mà là đã có mật lịnh Chí Tôn giáng dạy lại nữa cũng là một
phương để cho họ nâng mình lên cho đáng giá đặng họ tôn trọng cho đành.
Ấy vậy từ đây Chư Chức Sắc Thiên Phong sẽ nhờ quyền Vạn Linh tạo nên giá trị
cùng đời .
Thoãn như có ai nghĩ
rằng : E ra để cho quyền Vạn Linh định vị thì nó không có y theo phẩm vị
thiêng liêng của Hội Thánh đi chăng?
Ta lại nói: Chúng ta phải biết rằng ở thế gian nầy không có mãy mún hành vi nào không có
Thiên ý Chí Tôn định trước. Giờ nào họ đứng trước quyền Vạn Linh và chịu cho
quyền Vạn Linh nâng đở họ lên là ngày họ
được đem danh vị vào thiên thơ mà chớ.
Bởi thế cho nên dầu cho ai có tài ba lổi lạc bao
nhiêu,đạo lý uyên thâm đến đâu đi nữa
thì cũng không qua khỏi mắt Chúng Sanh chọn lựa.
Quyền hành chánh trị của Chí Tôn chuyên chú về mặt tâm
đức làm chuẫn thằng chớ chẳng phải dụng
cường quyền áp bức. Nếu người nào phải
tay cầm quyền tinh thần ấy tức là có đủ tâm đức mới được. Nếu Hội
Thánh đưa quyền cho một người vô giá trị thì
người ấy sẽ chết tại nơi quyền đó mà thôi; bởi nó là quyền về
tinh thần chớ chẳng phải vật chất. Người nào đã được quyền Vạn Linh công
cử thì họ càng sợ sệt và càng khéo giử hơn nữa. Từ đây chẳng còn ai cầu may mà
đặng. Như có dỡ thì cả đời phải chịu ngồi một chổ còn đủ tài đủ đức thì Chúng
Sanh mới nâng lên cao nếu thất Đạo Chúng
Sanh xô xuống.
Toàn Hội có
chịu như vậy hay chăng?. (cả thảy đồng
dơ tay công nhận).
Đức Hộ Pháp lại tiếp: Từ đây cả quyền thăng thưởng
trong Hội Thánh hay là Nhơn Sanh cũng vậy Chí Tôn đã nấy giao quyền cho Vạn
Linh. Đức Lý Giáo Tông đã mật lịnh cho Bần
Đạo làm như vậy rồi mới đem lên
cho quyền Chí Tôn phong thưởng
mà thôi. Bần Đạo chỉ có quyền phong thưởng tới bậc Lễ Sanh còn từ bậc Giáo
Hữu đổ lên Bần Đạo xin
rữa tay không còn quyền hành chi hết.
Bần Đạo xin
trạng vẽ ba quyền hành ấy ra đây cho
toàn Đạo rõ thấy:
Quyền Chí Tôn: Luật Thiên Điều tức là Thiên luật.
Quyền Hội
Thánh: Luật Hội Thánh.
Quyền
Nhơn sanh: Thế Luật và Tân Luật.
a
Cả
Thánh giáo tổng hợp lại là Luật của Chí Tôn tức Thiên Luật.
b
Lập
Thánh Thể của Người rồi Người lại dạy
Đức Lý Giáo Tông lập Tân Luật cùng Đạo Nghị Định ấy là Luật của Hội Thánh với
Luật hành động từ 12 năm nay.
c
Luật
của Chúng Sanh là Luật Đời (Code pénal), tổng hợp lại với Luật Đạo.
Chúng ta còn chịu một điều xôn xao náo nhiệt là họ sẽ
nói rằng: Giao quyền phong thưởng
của Chí Tôn lại cho quyền Vạn Linh là
phàm. Chúng ta chẳng lạ cho cái phàm của nó
đó là đem 3117 người phàm đặng làm cái xác Thánh của Ngài
là Hội Thánh. (1)
Thay vì chúng ta nói nó một lần phàm mà thật ra 3117 lần phàm. Vì thế mà chưa hề thấy Thầy hay là Đức Lý
Giáo Tông cầm viết lập Luật chỉ để cho Nhơn
Sanh lập luật đặng tự buộc lấy mình .
Vả Đức Lý Giáo Tông có nói rằng: Nếu để cho Lão lập
luật thì nội trong 3 ngày là xong , song e cho Chúng Sanh tu không đặng.
Lòng đại từ đại bi của Thầy cho quyền Chúng Sanh lập luật mà tu đặng lần lần khép mình vào Thiên luật. Vì ở nơi phàm luật của mình nó có khuôn
viên Thiên Luật.
Ấy vậy Luật Hội Thánh là phàm luật; còn Thánh luật duy
có Pháp Chánh Truyền mà thôi.
Một người chủ nào mà quãng đại bao la thì chẳng hề
định giới hạn sự hành động của đứa tớ bao giờ, chỉ để cho nó tự do lấy trí ý
mình đặng kiếm phương chước thi hành cho
nên vẹn vẽ.
Chí Tôn cũng
vậy cả con cái của Người đầu óc mổi đứa đều mổi khác, chẳng hề buổi nào Người
định giới hạn khuôn khổ cho nó chỉ để
cho nó định mà thôi. Cả khuôn khổ của nó
định là trong khối phàm mà ra rồi bảo sao không phàm cho đặng. Ấy là Người muốn lấy khí cụ phàm mà trị phàm.
Một khi nọ Bần Đạo có hỏi Đức Lý Giáo Tông: Ngài nói rằng Đức Chuẩn Đề có 18 món bữu pháp
hằng diêu động hoài hoài cả thế giới
chẳng có một món bữu pháp nào đối thủ
với nó được duy có một lòng lành thắng đặng nó mà thôi.
Hội Thánh cũng như Đức Chuẩn Đề hể cái phàm của Chúng
Sanh càng nhiều chừng nào thì Hội Thánh lại càng Phàm nhiều hơn nữa. Mình đã
chọc cho nó ra phàm rồi ngồi mà than thở hoài rằng: Nó phàm thì chẳng bổ ích
vào đâu tất cả.
Hại nổi trong Chúng Sanh có kẻ dữ người hiền hể muốn dạy Đời sao cho đặng hiền
lành tốt đẹp thì phải lấy lòng hiền từ nhơn
đức mới đặng. Bằng mình không có lòng hiền thì 18 món bữu pháp kia lay
động mình phải chịu lấy chứ than thở với ai?
Những kẽ đã làm khổ não cho Hội Thánh từ bấy lâu nay là làm cho Hội Thánh trở
nên oai quyền với họ. Muốn trừ hết cái khí nộ của Thánh Thể Chí Tôn thì phải
liệu phương hay nào làm cho Hội Thánh đặng thân mật với quyền Vạn Linh mới
đặng.
Vì vậy cho nên Bần Đạo để cho quyền Vạn Linh tuyển chọn Chức Sắc.
(Cả toàn hội đều vổ tay hoan nghinh)…
ẢNH CHỤP.
tt
tt
tt