Đảng cộng sản, Dân tộc, Khủng hoảng và Lối
thoát
Paulus - Bắc Việt
(VNTB) - Trong hiệp thương, phía các đảng đối
lập, các nhà bất đồng chính kiến cần nối kết toàn dân để bảo vệ chủ quyền và
thăng tiến con người, xã hội Việt Nam. Còn đảng cộng sản cần cái gì nhất? Suy
cho cùng thì họ cần sự an toàn cho chính tài sản, bản thân của mỗi lãnh đạo và
các đảng viên. Ai sẽ bảo đảm được cho họ điều này?
Đảng cộng sản Việt Nam đã tồn tại hơn 80 năm, lẽ ra
với khoảng thời gian này đủ cho 3 thế hệ người Việt Nam đứng vững, khẳng định
tài năng và vị thế người Việt, dân tộc Việt với 5 châu bốn biển. Nhưng qua 80
năm, hôm nay thì sao?
Rừng đã hết, Biển đã chết và Đất đang từng ngày rơi
vào tay giặc. Nguyên do bởi đâu? Bởi
Tham lam, Bảo thủ dẫn tới Sa lầy và tự hủy.
Đồng ý rằng: Sự tham lam là yếu tính mà bất cứ ai, bất
cứ thể chế chính trị nào cũng có chứ không riêng gì các đảng viên cộng sản. Tuy
nhiên có cái tham như tham của của Washington và Lincoln lại trở thành vĩ nhân
cứu tinh cho thể chế và cho chính giống nòi,dân tộc của họ. Khác với những cái
tham của Mao Trạch Đông, Giang Trạch Dân thì đang đưa chính sự nghiệp,giống nòi
và dân tộc của họ vào ngõ cụt lịch sử văn minh của nhân loại.
Việt Nam đang đối diện với những khó khăn không lối
thoát
Rõ ràng mức thu nhập thực sự của người Việt Nam tại
quốc nội hôm nay đang dưới 30.000.000/năm chứ không phải 2.200 USD (xấp xỉ 50
triệu đồng). Thất nghiệp tràn lan, trong khi đó nợ công ngày càng cao ngất.
Môi trường sống cạn kiệt dần, bệnh tật gia tăng trong
khi đó các hệ thống bảo hiểm xã hội xuống dốc nghiêm trọng. Nền y tế và giáo
dục thật sự đang khủng hoảng toàn tuyến. khiến người dân hoang mang khi nghĩ
tới bệnh viện và trường học.
Một cơ chế cai trị khép kín đang tự hủy
Từ trên xuống dưới xuyên suốt một cơ chế lãnh đạo vì
lợi ích cá nhân được hợp pháp hóa qua “ luật rừng “ và được bảo kê có hệ thống
trong lợi ích nhóm. Đây chính là những mắt xích nguy hiểm nhất đang từng giờ
lũng loạn chế độ, gây khủng hoãng xã hội và có nguy cơ dẫn tới sự sụp đổ dây
chuyền mà chế độ này khó thoát khỏi.
Cứ lấy “phi vụ” làm ăn trong dự án Formosa ra làm ví
dụ thì chúng ta thấy rõ có 5 điểm nguy hại trong cơ chế hiện hành.
Thứ nhất, thấy lợi hoa mắt bất chấp hậu quả.
Bắt dầu từ một mối lợi hàng ngàn tỷ đô đã khiến các quan chức bu vào lên kế
hoạch “ kịp thời tác chiến” để lấy tiền mặt bất chấp hậu quả sau đó sẽ là gì.
Thứ hai, làm liều và ẩu. Trong “ phi vụ làm ăn ” này những kẻ có quyền chỉ nhắm vào những
đồng tiền mặt để hốt nhanh, rút nhanh nên cấp trên đã lệnh cho cấp dưới và và
cấp dưới cứ thế mà cấp tốc khép kín các dự án không cần trưng cầu dân ý. Chỉ
trong chớp mắt của lịch sử, vùng đất hơn 3000 ha thuộc 5 xã của huyện Kỳ Anh
gồm Kỳ Lợi, Kỳ Phương, Kỳ Liên, Kỳ Long và Kỳ Thịnh ở Hà Tĩnh với hơn
2.000 hộ dân, gần 10.000 nhân khẩu phải gấp rút di dời thậm chí từ hợp đồng
thuê đất 50 năm khi chuyển sang 70 năm không có sự tham vấn của luật sư,
lãnh đạo vẫn cứ ký tuốt.
Thứ ba, sa lầy vẫn bảo thủ. Ngay cả khi biển
chết, ngư dân hoang mang, Bộ chính trị vẫn ngấm ngầm đưa ra những chỉ thị tuyên
truyền dối trá để bao biện và nguy hại hơn là khi sức ép dân chúng, sức ép công
luận bắt Formosa cúi đầu nhận tội, nhưng cho tới nay vẫn chưa công khai truy tố
thủ phạm và đồng phạm. Phải chăng sự quanh co bao biện, câu giờ để nhằm
tiếp tục trục lợi từ nhiều phía?
Thứ tư, không thể dứt khoát xử lý nghiêm vì “ lỗi hệ thống”. bây giờ vụ việc đã bị phanh
phui, “cờ bí thí tốt”, trường hợp Võ Kim Cự và một số nhân vật khác sắp “ lên
thớt” nhưng đã quá muộn vì so với những mối lợi khổng lồ đã vào nhà các quan
chức và mối họa môi trưởng biển chết hàng chục năm tới thì dẫu có “ thí bao
nhiêu tốt” cũng vô dụng. Bởi vì máu của các quan tham nhúng chàm trong phi vụ
Formosa không đủ để rửa sạch tội của họ càng không thể rửa sạch biển Việt Nam.
Thứ năm, vô vọng trong giải pháp. Dám chắc rằng với tư duy cục bộ và cơ chế độc đảng như bây
giờ thì đảng cộng sản Việt Nam đang và sẽ hoàn toàn bế tắc trong việc đưa ra
giải pháp khoa học, xử lý cách minh bạch và hiệu quả vấn đề môi trường biển và
quyền lợi của Ngư dân Việt Nam.
Lối thoát nào cho Đảng và nhân dân Việt Nam?
Nhanh chóng hợp thức hóa luật biểu tình. Suy cho cùng thì biểu tình bất bạo động không
chỉ là một văn hóa mà còn là một sức mạnh. Biểu tình đúng nghĩa không chỉ là
tiếng kêu cứu mà chính là hồi còi để cảnh tĩnh, vãn hồi trật tự xã hội. Chỉ có
giải pháp này mới thực sự nối kết đem lại sức mạnh tổng lực của nhân dân Việt
Nam lúc này.
Khiêm nhường nhận tội và thành thực xin lỗi nhân dân. Không có hành động nào vĩ đại hơn nghĩa cử này. Biết rằng đã quá
muộn và lòng dân cũng chẳng tin vào cái gọi là “ hành động cúi đầu nhận tội”
nhưng ít nữa những nghĩa cử ấy đến từ chính lãnh đạo Việt Nam hôm nay sẽ phần
nào làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ dân oan khắp nơi vốn như những ngọn núi nham
thạch đang chực phun trào bất cứ lúc nào.
Hành động này sẽ mở ra một một lối thoát hiểm cho
chính đảng cộng sản Việt Nam trước khi họ bị đẩy xuống vực lịch sử. Trong thực
tế không ai đẩy họ xuống vực, nhưng cái cỗ xe cơ chế hôm nay thật sự đã quá cũ
nát, hết nhiên liệu không thể lên nổi cái dốc vô vọng “ XHCN ” và càng không
thể quay đầu vì vận mệnh lịch sử đang đặt họ vào thế hiểm giữa dốc thẳm. Họ sắp
rơi tự do là điều không tránh khỏi. Việc họ sớm hợp thức hóa luật Biểu tình và
xin lỗi nhân dân là cách thế duy nhất để họ được rơi vào lòng dân. Ngoài cách
này thì sẽ không còn cách nào khác và sẽ thê thảm biết bao khi một lần nữa Việt
Nam lại vào cảnh nội chiến. Cuộc chiến này càng khốc liệt thì con cáo Trung
cộng càng dễ săn mồi và đại họa thuộc Hán càng đến gần.
Ngoài hai giải pháp không trên đây, hiện tại và tương
lai gần đảng cộng sản Việt Nam sẽ không có lối thoát nào khác ngoài việc tận
dụng “ sức trâu” của giới an ninh để “câu giờ trên ghế nóng” mà định mệnh lịch
sử dân tộc đã phán quyết rõ ràng là phải giải tán vô điều kiện.
Cũng có ý kiến cho rằng họ đang được sự hậu thuẫn chắc
chắn từ Trung cộng. Trong thực tế đó chỉ là những luận điệu “ an thần cho chế
độ”, thiếu tính thực tế vì ngay chính Trung cộng hôm nay cũng đang bên bờ vực
thẳm sụp đổ. Sức nóng của dân oan tại Trung quốc hôm nay đã lên tới đỉnh điểm
cộng với các hiểm họa khủng bố, phân hóa nội bộ và sự phẫn nộ lâu năm của các
sắc tộc, các tổ chức ly khai bị Trung cộng đàn áp lâu nay, nên một cuộc nội chiến
phân tranh tại Trung Hoa lục địa là điều sẽ diễn ra trong nay mai mà mục đích
của mọi lực lượng nhắm tới để tận diệt đó là đảng cộng sản Trung quốc.
Sự bắt nạt, thị uy với các nước nhỏ láng giềng mà
Trung Cộng thường thể hiện thật sự đó chỉ là một loại hình tự vệ. Trong thực tế
Trung cộng hôm nay đang rất yếu cả về kinh tế lẫn thực lực quân sự.
Lại có ý kiến dự đoán là ngày chung cuộc, sự sụp đổ
của Cộng sản Trung cộng sẽ đến sớm và đến trước Việt Nam vì nhiều nguyên nhân
khác nhau, nhưng nguyên do cơ bản vẫn là đảng cộng sản Trung quốc đang bị phân
hóa nội bộ cách khốc liệt và không được hầu hết nhân dân Trung quốc ủng hộ, nếu
không muốn nói là đang bị lên án gay gắt. Việc Trung cộng khi nào sụp đổ và sẽ
sụp đổ như thế nào là vấn đề mà nhiều người mong đợi để qua đó suy đoán ngày
tàn của chế độ cầm quyền ở Việt Nam. Tuy nhiên với những khủng hoảng hiện tại ở
Việt Nam thì Trung Cộng không thể cứu vãn chế độ này. Nói một cách chính xác
rằng trong thực tế là các doanh nghiệp Trung quốc tại Việt Nam đang thao túng
lãnh đạo Việt Nam nhiều hơn là giới cầm quyền Trung Cộng.
Tại Việt Nam, nếu tiếp tục phanh phui những tác hại
của các doanh nghiệp Trung Quốc như đang làm ở Formosa Vũng Áng thì ngày giải
tán chế độ này đến càng gần vì khi quyền lợi bất chính của các doanh nghiệp này
bị nhân dân lật tẩy, lên án thì phải rút. Suy cho cùng thì Trung cộng không bảo
vệ cái chế độ này mà chỉ bảo vệ quyền lợi của họ đang có mặt trên đất Việt Nam.
Và khi hệ thống chân rết kinh tế này bị cắt, các điểm cát cứ bị vô hiệu hóa thì
sẽ vỡ trận. Vậy nên khi nào Trung cộng buông tay và khi nào Việt Nam sụp đổ là
tùy thuộc vào hành động của nhân dân chứ cả hai đảng cộng sản này không có
quyền quyết định.
Minh bạch với Nhân Dân. Trước nguy cơ mất nước và sự tồn vong của chế độ này,
một sự minh bạch về cơ chế yếu kém và lời mời gọi toàn dân Việt Nam vào cuộc
chung tay cứu nguy cho đất nước hôm nay là trách nhiệm và là sứ mệnh tất yếu mà
đảng cộng sản Việt Nam phải nhanh chóng thực hiện. Nếu để quá muộn, khi hồi
chuông dân oan nổi dậy và sức ép quốc tế đè lên, lúc đó thì bất cứ tiếng kêu
cứu nào nhằm cũng cố chế độ đến từ danh nghĩa cộng sản đều vô hiệu.
Mở hội nghị diên hồng mới. Việc hiệp thương, đối thoại với các đảng đối lập
các nhà bất đồng chính kiến tại Việt Nam là điều hết sức cấp bách để hợp sức
vãn hồi trật tự xã hội và đi tìm giải pháp cứu nguy cho đất nước lúc này.
Vì sao lại gọi là hiệp thương? Suy cho cùng thì chính
trị là một cuộc mua bán lương tâm. Trong “ phi vụ” này, phía các đảng đối lập,
các nhà bất đồng chính kiến cần cái gì nhất? Họ đang cần nối kết toàn dân để
bảo vệ chủ quyền và thăng tiến con người, xã hội Việt Nam. Còn đảng cộng sản
cần cái gì nhất? Suy cho cùng thì họ cần sự an toàn cho chính tài sản, bản thân
của mỗi lãnh đạo và các đảng viên. Ai sẽ bảo đảm được cho họ điều này?
Trong phi vụ hiệp thương này, Cộng sản chỉ có lợi, còn
mọi thiệt hại, mọi hậu quả của hơn 80 năm qua sẽ chỉ được khắc phục cách khoa
học và đứng vững cách chính nghĩa khi ổn định được lòng dân và sự can thiệp của
các nước văn minh. Điều này cộng sản Việt Nam chẳng những không bao giờ làm
được mà họ cầm quyền thêm một tháng là thêm họa cho toàn dân.
Việc để lại một giang sơn tan hoang đổ nát, mất chủ
quyền với cảnh sống tồi tệ của 90 triệu con dân Việt Nam hôm nay đã là một bằng
chứng rõ ràng mà cộng sản Việt Nam không có quyền lựa chọn trong hiệp thương,
ngoại trừ đôi bên thống nhất với nhau những phương án có thể tận dụng như những
người đi buôn đồng nát, chế biến phế liệu nữa mà thôi. Và trách nhiệm của các
đảng đối lập là gì? Là phải hoàn toàn chấp nhận sự đổ nát này và một lần nữa
cùng toàn dân đứng dậy làm lại từ đầu – Một sự hiệp thương, một sự chấp nhận
mang tính tất yếu. Sự hiệp thương này đến càng muộn thì ý nghĩa và lợi ích của
đảng cộng sản sẽ bị rút ngắn và thay vào đó sẽ là gi ? Là tự hủy.
Việc thu xếp “một hội nghị diên hồng mới” là điều
không khó nhưng tìm đúng những người có thực tài, có “ chính danh và uy tín” để
đăng cai và thực hiện việc này là điều không dễ đối với hoàn cảnh nhân sự tại
quốc nội hôm nay. Tuy nhiên việc này không khó so với việc đi tìm sự đồng thuận
từ phía đảng Cs để mở hội nghị diên hồng mới, vì hầu hết các đảng viên là “
nhất trí cao từ lâu rồi” nhưng luôn bị kẹt ở dàn nhân sự chóp bu, những kẻ ù lỳ
nấp kín và an phận trong cái mu rùa cơ chế.
Tuy nhiên đứng trước tình thế cáp bách như hiện nay và
khi đối diện với những nguy cơ đổ nát trong tương lai gần, bắt buộc Đảng Cộng
sản phải lựa chọn: giải tán vô điều kiện hoặc bị nhân dân nổi dậy lật đổ. Sẽ
không hoang tưởng khi cho rằng ngày tàn của chế độ này đang tới, chính họ biết
rõ điều đó nhưng không có giải pháp cứu vãn. Sự bám víu cơ chế để câu giờ quyền
lực đang tới hồi kết và nguy cơ một cuộc tháo chạy đang âm thầm diễn ra từ cấp
cao nhất.
Họ đang bất chấp danh dự, uy tín để tận thu những
khoản oan toàn và sẵn sàng cho một cuộc chạy trốn lịch sử, bỏ lại 90 triệu dân
với hàng ngàn hệ lụy khủng khiếp. Hậu quả của 80 năm cộng sản tại Việt Nam đang
đổ dồn lên vai của các đảng đối lập, các nhà bất đồng chính kiến và hơn ai hết
90 triệu dân lành Việt Nam đang từng ngày sống trong nơm nớp lo sợ vì thảm họa
môi trường và thảm họa Hán hóa. Họ đã biết rõ chính quyền này đang lừa dối nhân
dân cách trơ trẽn.
Xưa Vua Duy Tân nói : “ Tay bẩn lấy nước mà rửa, nước
bẩn lấy máu mà rửa ”, nhưng bây giờ biển bẩn, thực phẩm nhiễm độc tràn lan lòng
dân hoang mang, Đảng Cộng Sản lấy gì mà rửa, lấy gì mà hiệu triệu nhân dân
đây?
Phải thay đổi.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả