Bài từ BNS THÔNG LIÊN số 64 ra ngày 25/4/2012.
Ðiệp lạc qui căn tiếng đã rằng,
Còn ngươi ngươi có biết sao chăng?
Làm người chẳng bổn là người lạc,
Ví tựa ông Hồ ghét chú Tăng.
ĐẠO SỬ.
37 NĂM NHÌN LẠI.
“Đạo đức suy
đồi- kinh tế sụp đổ,
Tỉnh thức tỉnh
thức- hướng đến tương lai”
Ngày
30-4 lại đến với quê hương. Vậy là đã 37 năm cả nước sống trong chế độ cộng
sản. Ông cha ta có dạy: Quốc gia hưng
vong thất phu hữu trách chúng ta cùng nhìn lại xem:
-
Sự thực về cuộc chiến (1954-1975) là gì?
-
Đất nước hiện nay như thế nào?
-
Giải pháp nào cho Việt Nam ?
I-
SỰ THỰC CUỘC CHIẾN (1954-1975).
Từ
người bình dân cho đến học thức đều thấy rõ: người Việt giết người Việt. Các
nhà cầm quyền 02 miền Nam ,
Bắc đã ép buộc đồng bào miền Nam
và miền Bắc bắn lẫn nhau. Đó là cảnh nồi da xáo thịt không khác chi thời Trịnh
Nguyễn phân tranh.
Cội
nguồn sâu xa (hay thực chất) của cuộc chiến 1954-1975 là gì?
Trong
thời đại internet thì mọi sự thực đều được phơi bày. Những điều chính quyền 02
miền che đậy, bưng bít đều bị đưa ra ánh sáng.
Tổng
Bí Thư Lê Duẫn: chúng ta đánh đây là đánh
cho Liên Xô và Trung Quốc.
Tổng
Thống Nguyễn Văn Thiệu: Chúng ta đánh cho
người Mỹ.
Phó
Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ: Cuộc chiến
tranh nầy là của người Mỹ.
Vậy
đã rõ rằng chính quyền cả hai miền đều (cùng một thân phận) làm tay sai cho
ngoại bang. Họ đem xương máu của đồng bào ra để đánh đổi quyền lợi của đảng
phái và cá nhân. Những người cầm quyền cả 02 miền đều chẳng có ai thực tâm vì
dân, vì nước cả.
Công
hàm của Thủ Tướng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (1958) chúc mừng Tàu Cộng công bố
lãnh hải (bao gồm cả Hoàng Sa và Trường Sa) là một bằng chứng rõ ràng nhất. Rồi
gần đây phải dâng Ải Nam Quan lừng danh trong lịch sử cho Tàu Cộng…phải khai khoáng
(boxit) để bán cho Tàu (dù lỗ cũng phải làm) là hình thức cống nộp mới… ngư dân
bị bắt bớ đánh đập, bị Tàu cộng (bạn 4 tốt-16 chữ vàng) tịch thu tài sản tại
ngư trường truyền thống mà chính phủ không có cách chi bảo vệ họ…
Dương
Thu Hương (Nữ, sinh 1947- Thái Bình) năm 20 tuổi đang là sinh viên, tình nguyện
vào thanh niên xung phong xẽ dọc Trường Sơn chống Mỹ cứu nước…khi vào tới Sài
Gòn chứng kiến đời sống người dân về vật chất và tinh thần, chứng kiến sự phồn
thịnh của miền Nam bà xác định ngay rằng mình và bao nhiêu người khác đã bị lừa
dối…nên ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết sau đó bà viết:
…..Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều
do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có
những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát
thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể;
có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói.
Vào Nam tôi mới hiểu
rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai
con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào,
Pháp, Anh, Mỹ . . .nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh. Và
thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm hồ và lầm
lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam
phạm phải.
Nguyễn
Tiến Hưng (Nam, sinh 1935) tiến
sĩ kinh tế, nguyên Tổng trưởng Kế hoạch và Phát
triển của Chính phủ Việt Nam Cộng hòa, hiện là giáo sư
tại Đại học Harvard. Ông cũng là tác giả hai cuốn sách
thuộc loại bán chạy nhất (best seller) là Hồ sơ mật Dinh Độc Lập
(The Palace File, 1986) và Khi đồng minh tháo chạy (2005).
Trong quyển Khi Đồng
Minh Tháo Chạy.
Chương 19: Tại sao sụp
đổ?
Có nhiều lý do đã đưa Miền Nam tới chỗ sụp đổ
như đã được đề cập bởi nhiều nhà bình luận Việt, Mỹ trong 30 năm qua. Những lý
do đó gồm các yếu tố khách quan cũng như chủ quan, ở trong cũng như ở ngoài
nước. Về đối nội, thí dụ như sự bất quân bình của cán cân lực lượng Miền Nam và
Miền Bắc, sự thuần nhất của một xã hội trong chế độ cộng sản và tính đa dạng
cùng khuynh hướng phân tán trong một xã hội tự do….
…Nguyên nhân chính là Mỹ bỏ rơi Miền Nam
Tại sao Mỹ lại dứt khoát bỏ rơi Miền Nam ?
Câu trả lời ngắn gọn là vì quyền lợi của Mỹ ở Việt nam đã không còn nữa…
Chương 20: Những bài học từ cuộc chiến Việt nam:
-
Lý do quan
trọng nhất mà Hoa kỳ nhảy vào một cuộc chiến là quyền lợi của Hoa kỳ. Những mục tiêu khác như bảo vệ nhân dân, tranh
thủ nền độc lập, hay xây dựng dân chủ (cho VNCH hay Iraq , hay Afghanitan) thì chỉ là
thứ yếu.
-
Quyền lợi
về kinh tế là bền vững, lâu dài; quyền lợi về chính trị hay ngoại giao chỉ là
giai đoạn. Nó chỉ tồn tại vào thời gian nào đó mà thôi. Hoa kỳ can thiệp vào
chiến trường Việt nam trong thời điểm lúc cường độ chiến tranh lạnh còn đang
lên cao. Tới lúc bắt đầu "détente",
giảm căng thẳng được với Liên Xô thì quyền lợi đó cũng bắt đầu giảm. Tới
khi Tổng thống Nixon bắt tay với Mao Trạch Đông (tháng 2, 1972) thì quyền lợi
đó coi như đã chấm dứt.
Người
làm sử trung thực phải ghi chép, truy tìm tài liệu và phân tích rõ ràng để làm
bài học cho mai sau.
II-
HIỆN TẠI ĐẤT NƯỚC.
Sau
30-4-1975 cả nước do Đảng Cộng Sản lãnh đạo.
Thời
bao cấp hẳn nhiên là một sự phá hoại mọi giá trị vật chất và tinh thần trong xã
hội (nhất là ở miền Nam ).
Việt Nam
xếp vào một trong 05 nước nghèo nhất thế giới.
Thành
trì của cộng sản sụp đổ. Đảng cộng sản nhận ra sai lầm và hô hào sửa sai được
che đậy qua từ đổi mới.
Sau
37 năm cả nước sống trong chế độ cộng sản đất nước đang có vị trí như thế nào
trên thế giới?
+
Chính trị: theo xã hội chủ nghĩa nhưng tới Tổng Bí Thư cũng không biết mặt mũi
nó ra làm sao nên phán rằng: dần dần sẽ rõ… theo các nhà nghiên cứu thì Việt Nam
đang xây nên chủ nghĩa tư bản man rợ…qua cơ chế xin cho rồi đến xin chia.
+ Xã hội.
-
Tư
bản đỏ đang tạo ra dân oan khắp nơi trong nước. Tham nhũng có mặt khắp nơi.
Người yêu nước chống Tàu Cộng xâm lăng Hoàng Sa Trường Sa bị chà đạp.
-
Việt
Nam
có một rừng luật nhưng khi xài thì theo luật rừng nên bị dân chúng phản ứng do
vậy mà chính quyền dùng tay côn đồ liên để khủng bố người dân.
+ Kinh tế: nói ngắn gọn
là sụp đổ.
Lý do: đầu tư công quá
lớn và đầu tư cho quốc doanh là chủ yếu mà cả hai đều không mang lại hiệu quả.
Tại sao không hiệu quả?
Vì họ làm ăn theo
nguyên tắc: lời ăn, lỗ dân chịu. Cho dù kinh tế có sụp đổ thì họ cũng chỉ biết
lo cho đầy túi tham mà thôi.
+ Tài chánh: Việt Nam là
quốc gia mà người kinh doanh phải vay với lãi xuất cao nhất thế giới thực tế
khoản 20%/năm, trong khi Mỹ là 0,5%/năm, Nhật 1%/năm, Tàu 5,75%/năm…(xem TL 63)
+Giáo
dục: lạc hậu, cứ nhìn vào các trường đại học, trung học, tiểu học, mẫu giáo
thấy số lượng cũng khá nhưng chất lượng thì quá kém…
+
Y tế: Y đức không có nên thi nhau mà kinh doanh trên sức khỏe và sinh mạng
người dân.
+
Giao thông: hạ tầng giao thông quá kém, thu phí là chính.
+
Về thu nhập: “Theo Báo cáo
phát triển Việt Nam 2009 của Ngân hàng Thế giới, thu nhập bình quân đầu
người của Việt Nam tụt hậu tới 51 năm so với Indonesia, 95 năm so với Thái Lan
và 158 năm so với Singapore .”
Nguồn (báo người lao động).
Đại
đa số công nhân, viên chức ở Việt Nam liêm chính thì làm cả đời cũng
không có đủ tiền để mua một căn nhà ổ chuột…
+ Theo báo cáo mới
đây của Ngân hàng Phát triển Châu Á (ADB)
dự báo tăng trưởng GDP năm 2012 của Việt Nam xuống mức 5,7%, sau
các mức 6,3% của năm ngoái. Như vậy, mức dự báo này của Việt Nam
thấp hơn so với các nước láng giềng như Lào, Campuchia, Indonesia, Miến
Điện.
+ Thực trạng sản xuất
và mua bán trong nước thế nào?
. Ngành chăn nuôi cá
(da trơn và các loại cá khác) và gia súc (gà vịt, heo) đang chết dần nay bị
thêm cú chất cấm trong thức ăn cả heo và cá thì chắc là còn lâu mới hồi phục.
. Nông nghiệp: lúa, củ
mì (sắn), mía, đến mùa thu hoạch nông
dân bị lỗ. Chủ vườn cà phê đang bị các đại gia cà phê chiếm dụng vốn và các đại
gia đang giãy chết…
. Buôn bán vãi, sắt
thép, xi măng…đang ế ẩm do người dân không còn sức mua (hết tiền)…siêu thị cũng
ế ẩm…Trong cùng một loại gạo người dân trong nước đang mua gạo mắc hơn giá xuất
khẩu 50%.
+ Xuất khẩu thế nào?
Xuất khẩu lao động: người lao động đang rên
xiếc vì các công ty môi giới cấu kết với người trong chính quyền nên tha hồ
chén ép người lao động để chia nhau. Do đó một phần công nhân bỏ trốn hay vỡ
hợp động…rất thương tâm. Việt Nam
đang bị cáo buột là buôn người qua hình thức xuất khẩu lao động.
+ Nhân quyền và tôn
giáo.
Việt Nam là một trong nước thù nghịch
với internet.
Nhân quyền và tôn giáo
trong quốc doanh thì OK; ngoài quốc doanh là con số không vĩ đại.
III- HƯỚNG ĐẾN TƯƠNG
LAI.
Một chế độ như vậy thì
sụp đổ chỉ là thời gian.
Vấn đề ở đây là khi họ
sụp đổ thì quốc dân thì nên xây dựng Việt Nam theo đường hướng nào? Quá khứ,
hiện tại của đất nước Việt Nam
là như thế, tương lai nào đang chờ đón Việt Nam ?
Chủ tịch nước Nguyễn
Minh Triết vênh vang khoe với lãnh đạo Singgapore: …Chúng tôi tự hào là đã đánh thắng cả 02 cường quốc là Thực dân pháp
và đế quốc Mỹ.
Họ mỉm cười trả lời: Chúng tôi tự hào là đã không phải đối đầu
với một cường quốc nào hết…
So ra xem ai khôn hơn
ai??? Trong nước đóng cửa lại, bịt miệng dân thì nói sao cũng hay, ra ngoài
thấy kém người ta quá xá…
Thời chưa có internet
(chưa toàn cầu hóa) mà có những quốc gia đã thực hành được con đường không phải
đối đầu với một cường quốc nào. Vậy thì trong thời đại toàn cầu hóa nếu Việt Nam
chọn con đường không phải đối đầu với một cường quốc nào cơ hội thực hiện được
là rất lớn.
Muốn vậy phải làm gì?
1- Phải xác định là Việt Nam không làm tôi mọi cho một chủ
nghĩa nào hết. Bài học lịch sử từ cuộc chiến nồi da xáo thịt đã rõ
ràng: Làm tôi mọi cho chủ nghĩa cộng sản hay chủ nghĩa tư bản thì cũng là tôi
mọi mà thôi. Bài học khi đầy đục thì lái buôn cất bước hãy còn đó.
2- Thực thi hòa bình
chung sống (không phải chung sống hòa bình).
Hòa bình là hòa hợp và
bình quyền giữa cá nhân và xã ước, trong đối nội lẫn đối ngoại.
Hòa hợp là sao? Là
người Việt Nam
cho dù quốc gia hay cộng sản cũng nên bỏ qua quá khứ và bắt tay nhau để xây
dựng lại đất nước. Dù là người trong đảng phái nào hay không đảng phái đều chịu
chi phối cùng một luật pháp, cùng có trách nhiệm và quyền hạn ngang nhau. Quyền
lợi của đất nước dân tộc là trên hết và quyền lợi nầy hài hòa với quyền lợi của
quốc gia khác trong cộng đồng quốc tế.
Dù lương hay giáo dù
theo tôn giáo một tôn giáo nào thì đều có quyền sống, quyền học hành, quyền thụ
hưởng vật chất và tinh thần, quyền đóng góp cho quốc gia xã hội như nhau. Mọi
thành phần trong xã hội đều có cơ hội ngang nhau.
Xã hội quí trọng con
người ở đạo đức, sự trau dồi, sự rèn luyện bản thân và sự đóng công góp sức của
người đó cho gia đình và xã hội. Xã hội truyền hiền chớ không truyền tử, chấm
dứt nạn cô chiêu, cậu ấm hay con dòng cháu giống để triệt tiêu cảnh: Con vua
thì lại làm vua, Con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Có tinh thần hòa bình
trong lòng mổi người thì khi chung sống với nhau mới êm đẹp, mới lâu dài.
Tại sao chọn hòa bình chung
sống chớ không chọn chung sống hòa bình? Bởi vì: Hòa bình là yếu tố tinh thần
(vô). Chung sống là yếu tố thực tại (hữu). Tinh thần và thực tại dĩ nhiên là có
tác động qua lại (hữu vô tương sanh). Nhưng tinh thần phải định hướng cho thực
tại thì mới ổn định bền vững (hữu sinh ư vô).
Thực tế thì nhân loại
đã chung sống với nhau từ bao đời nay mà nào đã có hòa bình đâu? Khi cá nhân và
xã hội để cho thực tại chỉ huy tinh thần thì loạn lạc là đương nhiên. Xã hội là
một môi trường trong đó tồn tại và sản sinh ra bao nhiêu chủ thuyết để mong có
hòa bình, nhưng hòa bình chỉ là giả tạo và tạm bợ trong thời gian rất ngắn cho
nên rõ ràng là chung sống mà chưa hòa bình…
Tờ 01 đô la của Mỹ
chẳng đã vẽ con mắt ở trên Kim Tự Tháp để biểu trưng cho tinh thần ở trên vật
chất đó sao?
***:
Đức Hộ Pháp triều thiên ngày mùng 10-4 Kỷ Hợi (1959) tính đến 10-4- Nhâm Thìn
(2012) đã 53 năm. Cuộc chiến tranh giữa 02 miền Nam Bắc Việt Nam kết thúc ngày 30-4-1975 tính đến
30-4-2012 đã 37 năm. Năm nay ngày 10-4-Âm lịch trùng với ngày 30-4- Dương lịch
kể ra cũng là ngày đặc biệt với người đạo.
BBT
Thông Liên còn có một điều lý thú nữa là BNS TL đã đến số 64. Vì sao con số 64
lại lý thú? Bởi vì kinh dịch có 64 quẻ, mà quẻ 63 là ký tế (đã tới) thì quẻ 64
là vị tế (chưa xong)…vì sang chu kỳ mới…
Dân
đen ở Văn Giang bị tống vào tù, bị bứng ra khỏi tổ ấm để cho con cái các ông
lớn và bè cánh làm giàu. BBT tin rằng ông lớn nầy phải là cấp trung ương và
chắc chắn trong vài ngày tới sẽ rõ?
Nay kính.
LUẬT THƯƠNG YÊU, QUYỀN CÔNG CHÁNH.
14- 7- Quí Tỵ(1953)
ĐỨC HỘ PHÁP.
BẢN BAN TỐC KÝ.
Đêm nay Bần
Đạo giảng Luật Thương Yêu, Quyền Công Chánh của Đức Chí Tôn đã đến ký Hòa Ước
với chúng ta, để cả chơn truyền trong tâm hồn của ta.
Bần Đạo
giảng về Luật Yêu Thương và Quyền Công Chánh đối với lẽ sống hiện tại của nhơn
loại. Chúng ta đã ngó thấy, cả toàn thể nhơn loại nơi mặt địa cầu nầy, các dân
tộc, các quốc gia liệt cường bị đảo lộn rối loạn, nhơn loại không được hưởng
thái bình của Đức Chí Tôn hứa hẹn là do nơi khuôn Luật Thương Yêu và Quyền Công
Chánh không có hiện tượng tại thế nầy.
"Nhơn
tâm chi linh" Tâm con người ta bao giờ cũng vọng niệm thay đổi và theo
luật định thiên nhiên của họ. Họ muốn dung hòa cả tâm lý nhơn loại, nhứt là
hạng thượng lưu trí thức của nhơn loại đã đặt quá nhiều luật pháp, quá nhiều
quyền hành, mà hễ càng đào tạo nhiều luật pháp và nhiều quyền hành chừng nào
thì nhơn loại càng ly loạn chừng nấy, ở các nước giờ phút nầy cả nền chánh
trị toàn thể nhơn loại bị đảo lộn. Họ muốn tìm cái giải pháp làm cho dung hòa
tâm lý đặng đem cái hòa bình thiệt hiện
Hại thay!
Họ đã tìm tàng không biết bao nhiêu phương pháp, họ định không biết bao nhiêu
luật lệ mà không kết liễu gì hết. Bởi cớ các luật lệ ấy tùng theo luật tương
đối nó vẫn mâu thuẩn nhau mà thôi, mặt luật duy nhứt là mặt Luật Thương Yêu mà
thiên hạ quên lửng, thiên hạ đã bỏ quên nó.
Hại thay!
Bỏ nó thì nhơn tâm không có căn bản không có chuẩn thằng mực thước. Chúng ta
thử nghĩ, trong một gia đình nếu khuôn luật thương yêu ấy không có, thì chồng
không thuận vợ, vợ chẳng thuận chồng, con không thuận cha, cha chẳng thuận con,
tôi không thuận chúa, chúa chẳng thuận tôi.
Hỏi ta lấy
cái tối thiểu luận ra cái tối đại kia, trong gia đình ta chỉ dụng cái gia
nghiêm mà thôi, gia nghiêm là khuôn luật thương yêu trong gia đình. Nếu ai đi
ngoài vòng luật ấy thì không đặng, gia nghiêm buộc họ phải tùng theo khuôn luật
thương yêu ấy mà thôi.
Chúng ta
thử hỏi? Một bằng cớ hiển nhiên con ta không phải lớn hơn ta, mà tới chừng
khuôn luật thương yêu bắt buộc ta tùng theo khuôn khổ thiên nhiên của nó.
Ngộ nghỉnh
thay! Con ta đủ quyền sai khiến ta, vì tình thương yêu lợi dụng ta được mà
thôi. Chúng ta thử lấy cái tối thiểu ấy so sánh với cái tối đại cả nhơn loại
nếu mất luật thương yêu thì cuộc sống của nhơn loại đến nước tương tàn tương
sát giết hại lẫn nhau, làm cho mặt địa cầu nầy phải chinh nghiêng, làm cho tâm
lý nhơn loại đảo điên.
Chúng ta đã
ngó thấy chán chường, thiên hạ đã nói tìm hòa bình, mà trong hòa bình ấy
luật thương yêu không có hiện diện, không có kết liễu hình tướng được thì họ
chỉ mò trăng nơi đáy biển mà thôi.
Cái khuôn
luật thương yêu nó làm mực thước cho chúng ta đặng định quyền công chánh trong
một gia đình, nếu vợ không công chánh với chồng, chồng không công chánh với vợ,
thì gia đình không thể gì hòa đặng. Vua không công chánh với tôi, tôi không
công chánh với vua, không dụng tâm não để lấy công chánh làm mực thước thì
trong nước không có hòa đặng. Nhơn loại không lấy công chánh đối đãi với nhau,
thì nhơn loại ly loạn mãi thôi, chẳng hề khi nào hưởng được cái hạnh phúc hòa
bình.
Ấy vậy
khuôn luật của Đức Chí Tôn để trong cửa Đạo, là khuôn Luật Thương Yêu và cái
quyền hành Công Chánh.
Giờ phút
nào nhơn loại biết lợi dụng mặt luật và quyền năng ấy mới đem cái hạnh phúc hòa
bình cho nhơn loại tương lai tới đây. Bằng chẳng vậy, thì cái nạn tương tàn,
tương sát vẫn tiếp tục mãi mà thôi./.
@@@
ĐẠO SỬ Q.2. 21-12-Bính Dần (1927).
Ðẩu:
Ðẩu giai phải chịu nạn binh đao,
Người dữ xem ra chẳng khác nào.
Cây cả còn chờ ngày rựa cốt,
Chẳng qua báo ứng chậm cùng mau.
Người dữ xem ra chẳng khác nào.
Cây cả còn chờ ngày rựa cốt,
Chẳng qua báo ứng chậm cùng mau.
Thâu
hết.
Nguyên:
Nguyên nhơn mà chịu phận dường này,
Khéo lựa coi ngày đặng đến đây.
Thôi mắt chán chường về định liệu,
Mau chơn theo giỏi kịp cùng Thầy.
Khéo lựa coi ngày đặng đến đây.
Thôi mắt chán chường về định liệu,
Mau chơn theo giỏi kịp cùng Thầy.
Thâu.
Ðiệp:
Ðiệp lạc qui căn tiếng đã rằng,
Còn ngươi ngươi có biết sao chăng?
Làm người chẳng bổn là người lạc,
Ví tựa ông Hồ ghét chú Tăng.
Còn ngươi ngươi có biết sao chăng?
Làm người chẳng bổn là người lạc,
Ví tựa ông Hồ ghét chú Tăng.
Thâu.