Văn
Phòng
Hộ Pháp.
Số 638
|
ĐẠI ĐẠO TAM KỲ PHỔ ĐỘ
Nhị Thập Niên.
TÒA THÁNH TÂY NINH
|
HUẤN LỊNH.
HỘ PHÁP
Chưởng Quản Nhị Hữu Hình Đài Hiệp Thiên và Cửu Trùng.
Tại sao Hội Thánh
lại dám mạo hiểm xưng mình là Thánh Thể của Đức Chí Tôn là Đại Từ Phụ, là Thầy
của chúng ta?
Thì Chí Tôn đã nói:
Người đến qui lương sanh đặng người có quyền năng hữu hình mà giáo hóa và
cứu vớt quần sanh.
Ấy vậy Hội Thánh đã
đặng mạng lịnh Thiêng Liêng của Người và làm Cha làm Thầy cả con cái của Người.
Cái quyền hành ấy
cao trọng biết dường nào, chúng ta không cần đề luận. Muốn nắm quyền hành ấy
nơi tay, tức phải tỏ ra mình là phẩm giá lương sanh mới đáng. Dầu toàn Hội
Thánh hay một phần tử của Hội Thánh, tức là một vị Chức Sắc Thiên Phong nào
cũng vậy, phải đáng mặt lương sanh đặng vào Thánh Thể của Người chẳng phải dễ.
Vì vậy mà Chí Tôn phải đem lương sanh ấy vào bậc Thiên phong cho đồng thể
cùng chư THẦN, THÁNH, TIÊN, PHẬT mới đáng là hình thể của Người. Nếu để phàm
phong thì quả nhiên nhơn loại đã lăng mạ danh thể của Người, ấy là tội Thiên
Điều chẳng hề dung thứ. Mà Thiên phong chánh vị còn giữ phàm tánh thì lại lăng mạ danh thể của
Người hơn thập bội.
Đã trót 5 năm vắng mặt
bị đồ lưu nơi hải ngoại, khi trở về thì Bần Đạo đã bị đau đớn. Thấy đời thì bị
loạn ly. Đạo thì thất mối giềng. Cả nước nhà đã biến thành một trường quỉ khảo.
Nơi cửa Đạo, Thiên
Phong đã bỏ phế qui cũ tập tánh ra phàm, dầu Nam dầu Nữ đều biến thiên
đức hạnh.
Muốn sửa đương phải
trừ tệ đổi hay, mà trừ tệ đặng phải dùng oai Thiên mạng. Vì thế Bần Đạo phải
buộc ôm đau thảm nơi lòng mà ra huấn lịnh nầy:
CHỨC SẮC THIÊN PHONG
Chức Sắc Thiên
Phong phải giữ lễ nghi nhặt nhiệm. Đối với hàng Thiên Phong, hễ lớn hơn một
phẩm là có quyền Thầy thì cả thảy mấy phẩm dưới phải kỉnh trọng, không đặng
phép vô lễ. Hễ lớn hơn phẩm thì phẩm dưới phải lễ bái, không đặng ỷ thế, ỷ tài
chia phe lập đảng.
Vì Chức Sắc Thiên Phong
bao giờ cũng đứng ngoài phe đảng. Danh giá của Thánh Thể Chí Tôn ở trên phe
đảng. Hễ không kể giá trị ấy hơn là phàm.
Hễ đặng kính trọng
thì vị Thiên Phong phải giữ mình cho đáng mặt làm anh, tức nhiên sự giáo hóa
chúng em phải đủ lễ nghĩa hòa hưởn; không đặng hổn hào cưỡng bức, không đặng nặng
lời, không đặng thị oai thị nhục. Tôn kỉnh danh thể phương diện của đoàn em, không được làm mất giá trị cá
nhân của em giữa nơi công chúng. Vì đoàn em cũng đủ phương diện như mình. Mình
chưa hề ba đầu sáu tay thiên biến vạn hóa gì hơn nó.
Có hơn chăng là
mình tập tánh lương thiện hiền lương đặng làm Thầy của nó. Thoảng có tội tình
đóng cửa dạy em cho nên Thầy nên Đạo.
Đã nắm nơi tay một
quyền thưởng phạt thì cứ giữ mực thực hành, cần chi dụng oai quyền phàm tục.
Trên dạy dưới lấy
lễ.
Dưới khuyên trên phải
khiêm cung.
Thì cửa Đạo tức là
đại gia đình của chúng sanh mới ra đầm ấm. Nếu trái với khuôn viên ấy thì Bần
Đạo đem ra ban kỷ luật hay là Tòa Đạo minh tra. Nếu tánh đức vị nào đã qui phàm
thì buộc Hội Thánh đưa ra ngoài Thánh Thể.
Phải nghiêm giữ
trật tự và lễ nghi.
Hễ đi đường gặp vị
Thiên Phong nào lớn phẩm hơn mình phải lễ bái. Thất lễ phải bị vị Chức Sắc ấy
phạt quì từ 5 tới 10 hương một lần và hành phạt ấy sẽ đề vào hồ sơ của vị bị
phạt đặng định tội giữa Quyền Vạn Linh khi cầu phong thăng vị.
Hàng Chức Sắc Thiên
Phong đã làm Thầy, làm cha đặng giáo hóa, tức là phận sự Thiêng Liêng của mình.
Nếu giáo hóa mà sai với
tâm tình tánh đức làm cha làm Thầy là phàm. Hễ phàm thì kẻ lạm dụng quyền hành
chớ không phải là Thiên Phong Chức Sắc.
Ai kiện về phàm
tánh của vị Chức Sắc, bất kỳ Nam hay Nữ mà đủ chứng cớ thì Hội Thánh sẽ lên án
là không đáng làm Thầy, làm Cha tức phải ra ngoài Thánh Thể.
TÍN ĐỒ NAM NỮ
Cả thảy mấy em đều
chung đứng nơi lòng của CHÍ TÔN thì là cốt nhục Thiêng Liêng của mấy em về phần
đã hẳn. Các em suy xét cho đúng lý thì cốt nhục thi hài nầy sánh cho đúng giá
với nó thì là một đàng muôn, một đàng một.
Mấy em phải giáo hóa
lẫn nhau làm cho lịch xinh lẽ Đạo.
Cần cù học tập đặng dạy
lấy mấy em. Dạy từ đức tánh tới tài tình. Các em nhỏ sau lưng mấy em nó chỉ coi
gương mấy em mà bắt chước.
Đừng đối với nhau:
gian xảo, lỗ mãng, cộc cằn.
Đừng dùng phương sĩ
mạ, nhiếc mắng, chửi rủa.
Đừng tham tàn, đừng
ác vọng.
Trái lại mấy em
phải tập tánh thương yêu nhau, binh vực nhau, trọng nể nhau, lập phận cho nhau,
đồng chia vui sớt nhọc. Khi nào đã thấy em làm việc gì nặng nề quá sức phải đưa
tay giúp đỡ, đừng ngó mà cười, ấy là nết vô Đạo.
Vì sự chịu đau sớt
thảm cho nhau ấy là giấy lập nghiệp của mấy em nơi cảnh vô hình là nơi quê
hương thật của chúng ta đó vậy.
Hằng nhớ rằng: Cảnh
phồn hoa là cảnh tạm, xúm nhau xum hiệp dưới cảnh thiêng liêng của Chí Tôn đã
sắm sẵn. Trái cái hành tàng nầy
tức là không phải con cái của NGƯỜI ắt bị trục xuất ra khỏi Đạo.
Những điều Bần Đạo đã
cấm nơi Huấn Lịnh nầy sẽ thành luật vào Quyển Thánh Lịnh. Nếu Hội Thánh và tín
đồ không tuân hành chừng ấy đừng trách Bần Đạo quá ư nghiêm khắc.
TRẦN KHAI PHÁP
Chưởng Quản Tòa Đạo. Q. Ngọc Chánh Phối Sư. Thái Chánh Phối Sư. Hai Nữ Phối Sư.
Nữ Giáo Sư Hương Nhiều và Chí Thiện Thế Chưởng Quản Hội Thánh Phước Thiện. Đại
Biểu Trần Quang Vinh Tổng Tư Lệnh Quân Đội. Thiếu Tá Phạm Ngọc Trấn Chỉ Huy Cơ
Thánh Vệ và Dân Quân, Phụ Chánh Quốc Sự Vụ phải tuyên truyền Huấn Lịnh này cho toàn
đạo đều biết.
TÒA
THÁNH ngày 4 tháng 6 năm Đinh Hợi.
(21 – 07 -1947)
HỘ PHÁP
(BBT Blog KHỐI NHƠN SANH chịu trách nhiệm đánh vi tính đúng nội dung).