69/ Khổ Tâm Hành Ðạo của Ðức Cao Thượng Phẩm và Nữ Ðầu Sư Hương Hiếu.
KHỔ
TÂM HÀNH ÐẠO: Nhiều nỗi khổ tâm của Ðức Cao Thượng Phẩm xin kể dưới đây:
Xây
Bàn (Sơ khởi)
Thời kỳ Trời đến cứu thế tại
Ðức Cao Ðài giáng cơ dạy chúng tôi phế đời hành Ðạo.
Hai tôi vâng lịnh liền để trọn đức tin nơi Ðức Cao Ðài. Chúng tôi hết lòng hết
dạ chỉ để tâm tôn sùng Ðấng Thiêng Liêng là Ðức Chí Tôn, nên hai tôi trọn vâng
mạng lịnh phế đời hành Ðạo hồi năm 1926 (liền bỏ sở làm).
Khai Ðạo 14 tháng 10 Bính Dần (18-11-1926), mà chúng
tôi hành Ðạo hồi năm Ất Sửu (1925), nghĩa là Ðức Chí Tôn khiến cho ba ông: Hộ
Pháp, Thượng Phẩm, Thượng Sanh ham mộ xây bàn đặng các Ðấng đến mở Ðạo.
Ông Cao Quỳnh Cư và Nguyễn Thị Hiếu vâng lịnh Chí Tôn
phế đời hành Ðạo, bỏ sở làm và tém dẹp đồ đạc nhà cửa về một lượt với Chức Sắc
cùng ngày 14-10-Bính Dần (1926).
Hành Ðạo tại chùa Gò Kén hơn 3 tháng, trả chùa Từ Lâm
Tự Gò Kén, nhằm ngày 20-02-Ðinh Mão (23-03-1927). Dọn đồ dời chùa, thỉnh chư
Phật về đất mới mua, hành Ðạo được 4 năm.... Bỗng đâu bão tố, đất bằng sóng dậy
đưa tới làm khổ tâm chúng tôi hết sức buồn là không thể trở ra đời làm việc
nữa, hổ thẹn với anh em làm việc trong sở, vì đã nhứt định phủi hết trần thế,
công danh lợi lộc cũng chẳng màng, quyết chí tu hành để làm con tế vật cho Ðức
Chí Tôn sai khiến mà thôi.
Nghĩ lại hồi còn rừng rậm sầm uất không ai về, để Ðức
Cao Thượng Phẩm chỉ dẫn người Miên phá rừng, đánh gốc, phá chồi, tạo tác Ðền
Thánh tạm, nào là Ðông Lang, Tây Lang, Hậu Ðiện, nhà Thiên Phong, nhà ngang dãy
dọc, nhà Dưỡng Lão, nhà trường, nhà khách.... tạo đâu đó xong xuôi rồi Ðức Cao
Thượng Phẩm bị một trận khảo đảo khá dữ dội là: Có một nhóm người thiếu thương
yêu gieo ác cảm hội nhau dưới Thủ Ðức, nước lã khuấy nên hồ, họ đồng lòng về
Tòa Thánh đuổi Ðức Cao Thượng Phẩm kỳ 24 giờ ra khỏi Tòa Thánh, nếu không thì
cột trong rừng bắn.
Làm Ðạo lúc mới phôi thai rất khổ sở trăm bề, có kẻ
nghịch rình mò âm mưu với nhau hợp lại xúi giục gây rối, làm loạn, họ đồng lòng
với nhau đuổi hai vợ chồng Thầy Tư (tức Cư và Hiếu).
Buồn cười... tuồng đời lạnh nhạt, thôi, họ dữ quá!
Chúng tôi về Thảo Xá Hiền Cung là nơi căn cội của Chí Tôn dạy cất trước, nên
Thảo Xá Hiền Cung là gốc.
Thưa quý Ngài, hai tôi bị đại khảo, lớp thì bị người
bạc đãi, xua đuổi, lớp bị húng hiếp đủ điều, lớp thì khổ tâm trong gia đình,
trong một năm chết ba người yêu mến nhất của đời sống tôi: chồng mất tháng 3, con mất tháng 8, mẹ mất tháng 9 năm
Kỷ Tỵ (1929).
Tôi bơ vơ có một mình, khóc thầm tủi lén, nước mắt
không ráo, quên ăn bỏ ngủ. Than ôi! Trong lúc tôi lâm nguy nhờ có Anh Cả, Ðức
Thượng Ðầu Sư và Chị Lớn Thượng vô ra khuyên lơn tôi. Anh Cả gởi thơ cho Nữ
phái các làng kế cận hạt Tây Ninh. Anh Cả dạy Nữ phái tới lui thường thường
chuyện vãn với tôi đặng giải khuây trong cơn sầu não, thật không có bút mực nào
cạn tỏ cho hết, nhiều nỗi đứt từ đoạn ruột (hồi năm 1929) thật là mạch sầu khó
nỗi cản ngăn, tâm chí không toan dằn đặng lụy!!!
Thưa quý Ngài, bởi vì do theo luật của Tạo Hóa, hễ đàn
bà liễu yếu đào thơ, phải nương dựa dưới bóng của ông chồng, chi chi cũng nhờ
ông chồng, những khi đói rách, lành, muôn việc đều nhờ ông chồng mà thôi.
Trái lại trong gia đình chết hết, bỏ tôi ở lại có một
mình, chỉ nương náu với mẹ già như trái muồi chín cây (Bà Nội An).
Tôi cũng phụng sự cho má tôi đến năm 1946 má tôi qui
liễu.
Hết
Phần Ðạo Sử Xây Bàn