45/ Ðiếu Cao Thượng Phẩm của Thượng Ðầu Sư Thượng Trung
Nhựt.
Ðiếu
CAO THƯỢNG PHẨM.
Quý ông, Quý Bà, chư Ðạo Hữu lưỡng phái,
Ngày mùng một tháng này, vì phận sự tôi phải đi Nha
Mân, qua mùng 2 tôi đi Vũng Liêm cùng Hiền Hữu Ngọc Trang Thanh.
Lúc thượng lộ lòng tôi buồn bực không kể xiết, tôi
thầm hỏi, mình đi lo việc Ðạo cớ sao không được vui như mấy lần khác.
Sáu giờ rưỡi chiều tới Thánh Thất Vũng Liêm có Hiền
Hữu Thái Thơ Thanh, Thượng Giảng Thanh, Thượng Lân Thanh, hành lễ vừa rồi chạy
ra vừa nói:
Thượng Phẩm décédé (chết).
Nghe qua dường như sấm nổ, người dầu gan sắt dạ đồng,
nghe tin cũng bắt động lòng thương xót, huống chi tôi cùng Ðức Cao Thượng Phẩm
trong mấy năm dư cùng nhau keo sơn gắn chặt, thọ Thánh chỉ của Ðức Chí Tôn phổ
thông Ðại Ðạo Tam Kỳ.
Nay người ly trần, cỡi hạc về quê, kẻ nhơn thế còn lo
độ chúng, khiến cho tôi nghĩ nhiều bậc công hầu vương bá tài bực biết bao mà
Trời không ngó cũng chác sầu tây. Nầy một Ðấng Hiền lương Ðạo đức, chừng Trời
kêu đến phải mau hồi cựu vị. Ấy chỉ rõ quyền Chí Tôn rất lớn, vô cực vô đại mà
thương hại cho những người vô đạo đức, không suy xét lời Thánh "Vạn ban
đô thị mạng, bán điểm bất vô nhân".
Ấy chỉ rõ Thiên cơ.
Thời kỳ này Thầy lập Ðạo vô vi hồi chưa khai Ðạo nhơn
sanh còn phàm tục, nên mượn xác phàm của Tín đồ đặng độ rỗi chúng sanh, nay Ðạo
thành có người lập đặng chí Thánh, Thượng Phẩm là Ðạo phải trở lại Thiêng Liêng
chi vị, nơi trần thế đây mà làm cho người tâm thành trí vẹn, may chút nữa phải
mỏi lòng đạo đức.
Than ôi! Một năm qua rồi, nhìn Thánh Ðịa như cảnh sầu
bi, xem nền Ðạo giống nhà vô chủ.
Kìa cây sầu lá ủ, nọ cỏ úa sương gieo.
Thiên ý muốn một điều là phải ăn năn sám hối, ai có
lỗi mau mau tự cải, lập từ bi nhịn nhục nhau thì Ðạo mới hòa.
Thầy chỉ rõ Thiên cơ đã định, đều cũng kết cuộc tương
thân, tương ái.
Tuy Thượng Phẩm về cùng Thầy là nơi phước hạnh không
chi sánh kịp. Non chiều phụng gáy, động Thánh qui chầu, là nơi u nhàn Cực Lạc,
song nhìn còn tại thế:
Một Từ Huyên bóng xế trăng lờ, lại gặp cuộc mẹ già
ngồi khóc trẻ, nhớ con trẻ biết bao tình thấm thiết vợ hiền lương rẽ bạn giữa
đường, cuộc gia thế trăm bề quạnh quẽ.
Không xiết nỗi thương.
Ôi! Chiếc nhạn kêu thu cũng là một cảnh sầu bi nơi
trầm luân khổ hải này, một con thơ còn bơ vơ nơi đất khách, sau dầu bước đặng
thang mây, vinh qui bái tổ, ôm cái tháp này khóc than, chớ cha hiền đã cỡi hạc
qui Tiên.
Mẹ góa con côi, trăm bề eo
hẹp... Ấy gương nâu sòng chập chồng trên một nền nhà đạo đức.
Ðạo lập thành, người chí Thánh đâu nỡ ngó lơ.
Hỡi ơi!!! Thương thay!!!
Thượng Ðầu Sư
THƯỢNG TRUNG NHỰT
@@@