51/ Năm Canh Ngọ (1930): Cao Thượng Phẩm dạy "... Hễ tâm định thì Thần có ứng...".
Năm Canh
Ngọ (1930)
CAO
THƯỢNG PHẨM
Chào Anh Ba, Em Tám, Chị Tư, Cô Tư và mấy đứa nhỏ.
Cười .... Lâu ngày về người này vái hỏi sự này người
kia vái hỏi sự khác, vậy Bần Ðạo nói tắt lại rằng
bất kỳ là việc gì hễ tâm định thì Thần có ứng thì Thầy giáng, vậy thì lựa điều
chi nên và lành thì làm còn điều chi hư và dữ thì chừa.
Sóc! Bần Ðạo nhiều phen trông mong săn sóc dạy khuyên
mọi kẻ, thấy làm trúng Thánh ý thì mừng, còn đôi phen dạy một đường lại làm một
ngã gây tội thêm thì buồn mà biết liệu sao cho cùng tột, đặng phần này mất phần
kia thế thường phải vậy.
Cô Tư, mấy anh, mấy chị, mấy em, mấy cháu và cô đã đặng
một phen Bần Ðạo giáng thế giao tình, ngày nay mới đặng hiểu nhau, thân mật
cùng nhau, cái tình cảnh ấy là giềng Thiêng Liêng cột chặt nghĩa nhau, Bần Ðạo
tuy sanh Thiêng Liêng chi vị, nếu kẻ thường khó mà gần đặng, mà nay Bần Ðạo vì
thọ ân nhau mới tận tâm phò hộ ấy vậy Bần Ðạo kiếm phương trả nghĩa thì cả thảy
cũng nên liệu bề thủ nghĩa.
Bần Ðạo ngày này năm rồi chịu đau thảm
khó khăn cùng tột, cái đau đớn ấy vẫn còn trong chơn linh Bần Ðạo. Cô Tư có nhớ đêm nay là đêm Bần Ðạo nằm trên một cái
xe đi chầm chậm trong nhà tịnh về hay chăng hử?
Bần Ðạo nhắn lời nhắc đến, hôm nay đã toại chí thung
dung, chọc chi thêm đau dạ, Bần Ðạo có ý nói rằng mãnh thân phàm xác thịt chẳng
mùi vị chi cả nên khó ngừa lòng, lấy tình thâm làm của báu.
Tám khóc chi mà (Tám Hoa khóc).
Hộ Pháp! Em đã đặng lời Thầy sở cậy, xin em lấy dạ từ
bi mà cứu độ, vì trong phần phạm tội kẻ ưng thì ít, kẻ oan thì nhiều; rồi đây
em sẽ thấy rõ, rán dằn lòng. Qua không ép em, tự em quan soát.
Anh Ba! Xin rán làm thế nào cho ra xứng phận kẻo tội
nghiệp nghe, cái địa vị mình phải ra cao trọng mới thoát tay thế khảo, xin rán
hiểu.
Thăng.