63/ Ngày 24-04-1926 (âl. 13-03-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "Vốn từ trước Thầy lập ra Ngũ Chi Ðại Ðạo... chính mình Thầy độ rỗi các con, chẳng chịu giao Chánh Giáo cho tay phàm nữa." & "Cái vui của Thầy là đặng thấy các con hội hiệp cùng nhau, thương yêu nhau trong đạo đức của Thầy."
24 Avril 1926
(13-03-Bính Dần).
Lịch ái môn đệ quì như Trung.
Các con nghe dạy.
Vốn từ trước Thầy lập ra Ngũ Chi Ðại Ðạo là: Nhơn Ðạo,
Thần Ðạo, Thánh Ðạo, Tiên Ðạo, Phật Ðạo.
Tùy theo phong hóa của nhân loại mà gầy Chánh Giáo, là
vì khi trước Càn vô đắc khán, Khôn vô đắc duyệt, thì nhân loại duy có hành Ðạo
nội tư phương mình mà thôi.
Còn nay thì nhân loại đã hiệp đồng, Càn Khôn dĩ tận
thức, thì lại bị phần nhiều Ðạo ấy mà nhơn loại nghịch lẫn nhau; nên Thầy mới
nhứt định qui nguyên, phục nhứt. Lại nữa, trước Thầy lại giao Chánh Giáo cho
tay phàm, càng ngày càng xa Thánh Giáo mà làm ra Phàm Giáo. Thầy lấy làm đau
đớn, hằng thấy gần trót mười ngàn năm, nhân loại phải sa vào nơi tội lỗi, mạt kiếp
chốn A Tỳ.
Thầy nhứt định đến chính mình Thầy độ rỗi các con,
chẳng chịu giao Chánh Giáo cho tay phàm nữa. Nhưng mà buộc phải lập chánh thể,
có lớn có nhỏ đặng dễ thế cho các con dìu dắt lẫn nhau, anh trước em sau mà đến
nơi Bồng Ðảo.
Vì vậy Thầy mới lập ra có một phẩm Giáo Tông, nghĩa là
Anh cả, ba phẩm Ðầu Sư, nghĩa là Giáo Hữu. Chẳng một ai dưới thế nầy còn đặng
phép nói rằng thế quyền cho Thầy mà trị phần hồn của nhơn loại. Ai có đức hạnh
lớn thì mới ngồi đặng địa vị của Thầy ban thưởng. Còn cả Môn Ðệ ai cũng như ai,
không đặng gây phe lập đảng; nhược kẻ nào phạm tội, thì Thầy trục xuất ra
ngoài, cho khỏi điều rối loạn.
Chiêu đã có công tu, lại là Môn Ðệ yêu dấu của Thầy,
nên Thầy muốn ban chức Giáo Tông cho nó, song vì lòng ám muội phạm đến oai linh
Thầy mà ra lòng bất đức chẳng còn xứng đáng mà dìu dắt các con, nên Thầy cất
phần thưởng nó, Thầy nhứt định để chức ấy lại mà đợi người xứng đáng, hay là
Thầy đến chính mình Thầy đặng dạy dỗ các con.
@@@
24 Avril 1926
Tái Cầu
Các con coi thử đó thì đã hiểu rằng Thầy thương yêu
nhơn loại là dường nào. Cái vui của Thầy là đặng thấy các con hội hiệp cùng
nhau, thương yêu nhau trong đạo đức của Thầy, ai còn dám làm cho chia lìa các
con là đứa thù nghịch cùng Thầy.
Chiêu đã hữu căn hữu kiếp; Thầy đã dùng huyền diệu mà
thâu phục độ rỗi nó trước các con, biết bao phen Thầy gom các Môn Ðệ lại, Thầy
sở cậy nó ấp yêu dùm cho Thầy dường như gà mẹ ấp con, song nó chẳng vâng mạng
lịnh Thầy, lại đành lòng cắn mổ xô đuổi dường ấy, thì làm sao cho xứng đáng cái
trách nhậm rất lớn của Thầy toan phú thác cho nó. Các con đừng trông mong rỗi
cho nó, nghe và tuân mạng lịnh Thầy.
Ngày mai các con còn nghe thêm nữa (là ngày
25-04-1926).
@@@