27/ Ngày 27-01-1927 (âl. 14-12-Ất Sửu): Ðức Chí Tôn và các
Ðấng khai đàn Cao Quỳnh Cư.
QUÍ CAO
Buồn
xa cách mặt dễ xa lòng,
Nhờ dạy thi văn mới đặng ròng.
Cái nghĩa đệ huynh là nghĩa trọng,
Thâm tình cố cựu mấy thu đông.
THẤT NƯƠNG
Bạc
tình chi lắm hỡi ai ơi!
Bảy tháng chung vui đã mất rồi.
Khi hứng trăng thơ khi gió sách,
Ðèn khua nay luống một mình thôi.
27-1-1927
Giải nghĩa: Thất
Nương nói thử với ba ông, vì khi Phật Mẫu và Cửu Vị Nữ Phật đến độ ba ông trong
bảy tháng, xong rồi thì giao lại cho Ðức A.Ă. và quí cô phải đi phổ độ nơi
khác, nên bà Thất Nương lâu giáng buồn mới có bài thi trên đây.
Mme Cư hỏi: - Hôm nọ chiêm bao ngó thấy em ló mắt dòm
chị và cười, phải quả vậy chăng? Xin nói lại cho chị mừng.
Thất Nương: - Ðại Tỷ sẽ nghe em nói riêng.
Cao Quỳnh Cư: - Thôi em nói với Ðại Tỷ.
Thất Nương: - Không nói, anh nghe khính.
Ông CAO
HOÀI SANG (Hòa nguyên vận bài thi của Thất Nương trên đây)
Phải
nào bạc bẻo hỡi em ôi!
Vì phận nghĩa kia xử khó rồi.
Tuy chẳng gần nhau như buổi trước,
Lòng kia quyết giữ đến cùng thôi.
Hay lắm! Cám ơn Tam Ca, Còn Ðại Ca và Nhị Ca.
CAO QUỲNH CƯ
Chạnh
lòng Hiền Muội xót thương ôi!
Nhắc nhở khôn nguôi những chuyện rồi.
Bảy tháng gấm thêu lời nhỏ nhẹ,
Ghi tâm khắc cốt trọn đời thôi.
Em tưởng ba anh quên em rồi chớ, buồn quá! Trước sao
thì sau vậy, lòng thương tưởng ba anh em chẳng quên, Em buồn là từ đây ít đặng
gần gũi nhau nữa.
Em mắc lo cứu độ nơi khác, phận sự phải vậy.
Em xin kiếu.
27-1-1926
LỤC
NƯƠNG
Chào ba anh và Ðại Tỷ.
Thanh Thủy nóng biết, em xin cạn bày:
Công
quả ngày xưa thiệt chẳng hèn,
Nợ trần bước tục phải đua chen.
Võ đài chờ trả rồi oan trái,
Xủ áo phồn hoa lại cảnh Thiên.
Em mừng ba anh đặng gặp nguồn Ðạo.
27-1-1926
BÁT
NƯƠNG
Mừng ba anh và Ðại Tỷ.
Thanh Thủy thế nào Lục Nương mách miệng, cứ do theo
thi hành cho kịp hai anh. Em xin hiến ba anh một bài:
Chờ
về vắng bặt tiết thu qua,
Tiếng nhạn kêu sầu tiếng thiết tha.
Vườn trước ngơ trông cây liễu rũ,
Non xưa chạnh nhớ bóng trăng tà.
Thi đề thảm lóng hơi oanh thán,
Cầm trổi buồn nghe tiếng dế hòa.
Dậm thẳng lương nhân xin khá gắng,
Ðường dài nghĩa nọ dễ đâu xa.
27-1-1926
THẤT NƯƠNG
Em chào ba anh và Ðại Tỷ.
Hèn lâu em không chuyện vãn cùng ba anh. Em xin ba anh
coi lại thế đời dường nào? Cái bông Phù Dung sớm còn tối mất, còn hơn một kiếp
con người, vì nó sống ngắn ngủi dường ấy, nhưng mà buổi sống còn có cái sắc,
chớ đời người sanh ra chỉ để thọ khổ mà thôi. Chung qui ngó lại dầu sống trăm
tuổi chưa được một điều đắc chí; chết là hết, cái đời tạm nầy sách Phật gọi là khổ
hải.
Em xin ba anh coi sự trường sanh của mình làm trọng,
người không có phải kiếm, mình có sẵn nỡ bỏ đi, em chỉ tiếc dùm đó thôi.
Ðã vào đường chánh cứ do đó bước tới hoài thì trở về
cựu vị đặng.
27-1-1926
M. Lê Văn Trung hỏi: - Có duyên luyện Ðạo cùng
chăng xin em mách dùm.
- Ðã gặp Ðạo tức có duyên phần.
Rán tu luyện siêng thì thành, biếng thì đọa, liệu lấy
mà răn mình. Phải sớm tính một ngày qua, một ngày chết đừng dụ dự.
Em xin kiếu.
27-1-1926
Khai đàn Cao
Quỳnh Cư
THẦY
Ðã
để vào tòa một sắc hoa,
Từ đây đàn nội tỷ như nhà.
Trung thành một dạ thờ Cao sắc,
Sống có Ta thác cũng có Ta.
Ðài
sen vui nhánh trổ thêm hoa,
Một Ðạo như con ở một nhà.
Hiếu nghĩa tương lai sau tụ hội,
Chủ trung Từ Phụ vốn là Ta.
27-1-1926
LÝ
BẠCH
Có
công phải biết gắng nên công,
Tu tánh đã xong tới luyện lòng.
Kinh sách đầy đầu chưa thoát tục,
Ðơn tâm khó định lấy chi mong.
27-1-1926
THẦY
- Hay! Hay lắm đó ba con.
Cư bạch: - Thầy khen ba con về
việc chi hay?
- Tụng kinh.
- Tắc, hết Cư rồi tới Tắc.
Nó thật thà, vả lại nó còn xác
thịt cũng như hai con, ai dưới thế nầy đặng trọn vẹn, hai con chỉ tên cho Thầy
biết; duy có một mình Thầy đây mà thôi, mà Thầy là Thầy của hai con, nếu giỏi
học theo mới đặng mảy may chút ít.
27-01-1926