Cuộc sống cùng cực tại Venezuela
31
tháng 7 2016. BBC.
Image caption
Trên
chuyến đi vòng quanh đất nước Venezuela trong tháng này, tôi đã chứng kiến vô
số những hàng dài người xếp hàng để mua thực phẩm hay bất cứ thứ gì, ở siêu thị
và những cửa hàng quốc doanh.
Tôi
đã phải dừng lại lúc ở miền trung Venezuela bởi con đường bị chặn - những
người chặn đường đã không có gì để ăn ngoài những trái xoài trong vòng ba ngày
liên tục.
Tôi
đã chứng kiến nỗi thất vọng của một người mẹ, vì ăn quá ít nên không có sữa
cho đứa con mới sinh của mình bú.
Tôi
đã gặp một người phụ nữ được gọi một cách trìu mến là 'la gorda' (bà béo) vì
vòm má nhô cao chứng tỏ bà đã giảm rất nhiều cân từ năm ngoái.
Vấn nạn quốc gia
Tôi
thấy cảm thông đối với những người này. Tuy nhiên, chính gia đình là lí do thực
sự khiến tôi trở về.
Em
trai tôi nói những chiếc quần của cậu ấy bây giờ trở nên rộng thùng thình.
Cha
tôi, người chưa bao giờ cằn nhằn điều gì, nay thốt lên rằng mọi thứ thật
"khó khăn". Trong khi đó, mẹ tôi thú nhận là có những ngày bà chỉ ăn
một bữa.
Các
thành viên gia đình tôi sống ở nhiều nơi khác nhau ở Venezuela, nhưng không ai
trong số họ kiếm đủ ăn.
Đây
là một vấn nạn quốc gia ở Venezuela.
Image
copyrightREUTERSImage caption
Đói nghèo cùng cực
Một
nghiên cứu từ ba trường đại học lớn ở Venezuela cho thấy 90% người Venezuela ăn
ít hơn năm ngoái. Tình trạng "đói nghèo cùng cực" đã tăng lên 53% từ
năm 2014.
Có
nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên, từ việc thiếu thốn hàng hóa vật
dụng căn bản, quản lý kém, tình trạng đầu cơ tích trữ, cùng như thu nhập từ
dầu của đất nước suy giảm nghiêm trọng.
Và
dĩ nhiên, đó còn là do tỉ lệ lạm phát cao nhất trên thế giới.
Lần
gần nhất tuyên bố tỷ lệ lạm phát chính thức của Venezuela ở mức 180% là vào
tháng Mười Hai. Tuy nhiên, Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) ước tính con số này sẽ
lên đến 700% vào cuối năm nay.
Image
copyrightREUTERSImage caption
Chỉ định ngày mua sắm
Trong
nỗ lực ngăn cản hoạt động đầu cơ tích trữ, nhiều năm trước, chính phủ đã định
giá cố định nhiều mặt hàng căn bản như bột mỳ, thịt gà và bánh mỳ.
Tuy
nhiên, người dân Venezuela chỉ có thể mua những mặt hàng trên với giá cố định
một lần một tuần, tùy vào con số cuối cùng trong thẻ chứng minh nhân dân của
họ.
Ví
dụ, nếu đó là số 0 hoặc 1, họ sẽ được mua hàng vào thứ Hai. Nếu là số 2 hoặc
3 thì thứ Ba là ngày mua sắm của họ, và cứ tiếp tục như thế.
Do
luôn có rủi ro về việc 'cháy hàng', người dân thường có mặt trước cổng siêu
thị vào sáng sớm.
Vào
lúc 6 giờ sáng ở thành phố Caracas, tôi gặp một người đàn ông đã đứng xếp
hàng ba tiếng đồng hồ. Trời mưa tầm tã, mà ông ta thì không mang theo ô.
"Tôi
hy vọng sẽ mua được gạo. Nhưng đôi khi tôi xếp hàng rất lâu rồi chả mua được gì
vì gạo đã hết sạch trước khi đến lượt tôi," ông nói.
Ngay
cả khi may mắn, người dân cũng chỉ được phép mua một số lượng thực phẩm nhất
định trong một ngày.
Những
người không mua đủ sẽ phải chờ một tuần sau đó mới đến lượt mua của họ. Thu
ngân sẽ tự động từ chối bất cứ ai nếu họ đến mua hàng sai ngày.
Image copyrightREUTERSImage caption
Trách nhiệm của chính phủ
Khi
lạm phát tăng cao, người ta có nhiều động cơ để xếp hàng mua thực phẩm ở mức
giá quy định, sau đó bán lại ở chợ đen, nơi một bao bột mỳ được bán với giá
cao gấp 100 lần.
Chính
phủ cam kết sẽ loại bỏ các hoạt động trên, nhưng đến nay vẫn chưa làm được
điều đó.
Trong
vòng nhiều năm, quốc gia giàu trữ lượng dầu hỏa này đã nâng lượng nhập khẩu
thực phẩm trong nỗ lực đảm bảo nguồn cung cấp thực phẩm căn bản.
Tuy
nhiên giới phê bình nói việc kiểm soát giá cả và những chương trình quốc hữu
hóa của cố Tổng thống Hugo Chavez đã góp phần dẫn tới cuộc khủng hoảng hiện
tại.
Đương
kim Tổng thống Nicolas Maduro, người lên nắm quyền sau chiến thắng sát sao hồi
ba năm trước, sau khi Chavez qua đời, đang phải đối mặt với giá dầu thấp làm
giảm thu nhập ngoại tệ của quốc gia đến hai phần ba.
Image copyrightAPImage caption
Chương trình CLAP
Bước
đi mới nhất của ông nhằm khắc phục thiếu hụt thực phẩm là thành lập ra Ủy ban
Địa phương Chuyên Cung cấp và Sản xuất, có tên gọi tắt theo tiếng Tây Ban Nha
là CLAP.
Chương
trình CLAP về bản chất có nghĩa là chính phủ sẽ không cung cấp thực phẩm nhập
khẩu cho siêu thị nữa, mà sẽ bắt đầu giao lại cho hội đồng cộng đồng địa
phương.
Những
cơ quan này sẽ đăng ký người dân ở cộng đồng của họ, chỉ định ngày mua sắm
trong tuần, và bán cho họ những túi nylon đựng những nhu yếu phẩm căn bản như
bột mỳ, mỳ ống và xà phòng, ở mức giá cố định.
Bạn
không thể chọn mua mặt hàng khác, mà chỉ có được những thứ có trong túi nylon
đó mà thôi.
"Tuy
nhiên, những túi đồ này chỉ được cung cấp một lần một tháng," một bà mẹ
trẻ, Liliana, nói ở hàng rào chắn đường của những người không có gì ăn ngoài
những trái xoài trồng được.
Người
phụ nữ này nói cô luôn khóc mỗi khi đi ngủ bởi bản thân không thể cung cấp bữa
tối cho đứa hai người con mình.
Image copyrightAFPImage caption
Colectivo - Đội tự quản
Ở
miền Tây Venezuela, tại một tỉnh có trữ lượng dầu lớn là Zulia, tôi đến thăm
một vài thị trấn nơi người ta không biết sẽ ăn gì vào ngày mai.
"Nơi
đây là tỉnh nghèo, điều đó là sự thật, tuy nhiên chúng tôi chưa từng rơi vào
tình trạng thiếu đói bao giờ," Zulay Florido, ngoài 50 tuổi, người đứng
đầu cộng đồng, nói.
"Kể
từ khi (Tổng thống) Maduro lên nắm quyền, chúng tôi lâm vào tình thế vô cùng
tồi tệ."
Từ khi (Tổng thống) Maduro lên cầm quyền, chúng tôi rơi vào tình
trạng thiếu đói.Zulay Florido, người đứng đầu một thị trấn thuộc tỉnh Zulia
"Thời
Chavez, điều này không xảy ra."
Ở
Zulia, thực phẩm đã được trao vào tay hội đồng cư dần thay vì bày bán trong
siêu thị.
Mục
tiêu cuối cùng của chương trình CLAP là thiết lập những cộng đồng tự quản,
nơi người dân có thể nuôi trồng được lương thực thực phẩm.
Một
thành viên của đội tự quản ('colectivo'), Alejandro Armao đưa tôi đến một
trong những nơi như thế.
Những
người này thuộc nhóm ủng hộ trung thành tuyệt đối với chính phủ, thường
trang bị vũ trang, và thỉnh thoảng bị cáo buộc gây ra những hoạt động vũ lực
chống lại các nhà hoạt động bất đồng với chính quyền.
Armao
giới thiệu tôi với một với thành viên của colectivo tại một khu ổ chuột có
tên Catia. Họ dường như được trang bị vũ khí, và mang theo điện đài xách tay.
Sau
khi đe dọa đuổi tôi ra khỏi khu vực, cuối cùng họ đồng ý chỉ cho tôi thấy mục
tiêu CLAP đang mong muốn đạt được.
Tôi
được đưa đến một cánh đồng cằn cỗi - "mà chúng tôi đặt mục tiêu là trồng
trọt được trong vòng tám tháng nữa" - và một vài cây ớt đang ươm.
Nói
một cách nhẹ nhàng nhất thì đây là một điều rất đáng thất vọng.
Tôi
nghĩ về mẹ tôi, và băn khoăn liệu đây có phải là giải pháp cho những người như
bà, hiện đang cố gắng có đủ ba bữa ăn một ngày.
Mẹ
tôi, một người trung thành ủng hộ chính phủ, thành tâm tin vào điều đó.
"Sẽ
mất một thời gian nhưng điều đó sẽ thành hiện thực," bà nói.
Nhưng
tôi không khỏi băn khoăn liệu những người Venezuela khác có đủ kiên nhẫn như
vậy hay không.