Posted by adminbasam on
26/05/2016
DƯƠNG ĐÌNH GIAO. 25-5-2016
thời thế xoay vần, thế sự điên đảo, đã mong ngóng Mỹ như mong mẹ về chợ. Thôi thì có thể tiếc, chứ chuyện “bãi bể nương dâu” cũng chẳng nên trách cái lẽ đổi thay thường thấy.
Người dân chào đón ông Obama. Ảnh: VnExpress
Mấy hôm vừa rồi, thấy người ta cứ như phát rồ lên vì ông Obama.
Thật là lạ!
Không phải lạ vì trước thì hy sinh mấy triệu người để đánh
đuổi “đế quốc Mỹ”, thậm chí còn định đốt cháy cả dãy Trường Sơn để “đánh cho Mỹ
cút”, thế mà chẳng bao lâu sau, thời thế xoay vần, thế sự điên đảo, đã
mong ngóng Mỹ như mong mẹ về chợ. Thôi thì có thể tiếc, chứ chuyện “bãi
bể nương dâu” cũng chẳng nên trách cái lẽ đổi thay thường thấy.
Mà lạ trước hết vì cái mộng tưởng hão huyền muốn trông chờ vào
Mỹ để chống lại cái bọn bành trướng Trung Quốc nó đang từng ngày từng giờ xâm
phạm đất đai, biển cả rồi gieo đủ nỗi chết chóc mất mát trên khắp cái dải đất
hình chữ S này. Cái “tình quốc tế” “bốn phương đều là anh em” chẳng
qua là cái ngây thơ ấu trĩ của một thời non dại tưởng chừng đã qua mà vẫn còn
bám riết lấy không ít người. Stalin hay Mao Trạch Đông thì cũng vậy cả, họ chỉ
lợi dụng xương máu người Việt Nam ta để thực hiện mưu đồ bá chủ.
Bao nhiêu người thiệt mạng trong cuộc chiến tranh “cốt nhục
tương tàn” vẫn chưa đủ để tỉnh ngộ, giờ đây người ta lại quay sang
trông ngóng vào ông Obama, khấp khởi mừng vì ông ta đã xóa lệnh cấm vận vũ khí
sát thương. Liệu cái “xóa” này có làm ta dũng cảm hơn trong việc lên tiếng kiện
lũ xâm lược ra Tòa án quốc tế? Liệu sau khi ông Obama sang thăm, kết quả điều
tra nguyên nhân cá chết có được công bố? Liệu được mua vũ khí hiện đại của Mỹ
có khiến ta dám đưa hải quân ra bảo vệ cho ngư dân như Indonesia đã
làm? Đất của mình, biển của mình tổ tiên ông cha để lại chẳng dám ra tay gìn
giữ, lại trông chờ vào một ông Tây xa lắc xa lơ tận bên kia Trái Đất,
phỏng có ích lợi gì không?
Lạ nữa là nhiều người hy vọng nhờ bóng vía của ông Obama, tự do,
dân chủ, nhân quyền sẽ có cơ may được nới lỏng; quyền bình đẳng sẽ được khôi
phục, bao nỗi bất công sẽ có dịp được bênh vực. Chẳng phải chỉ Mỹ, nước nào
cũng vậy thôi, nước nào cũng chỉ biết lấy cái việc bảo vệ lợi ích của riêng
quốc gia mình. Biểu tình bị trấn áp, công lý bị chà đạp, tự do dân chủ bị giập
vùi, nào có ảnh hưởng gì tới quyền lợi của nước Mỹ? Tôi không thạo về tình hình
thế giới, nhưng đồ rằng, ông Obama chỉ cần một chỗ đặt chân để hạn chế tầm ảnh
hưởng của Trung Quốc. Thế thôi! Họ đặt được chân là đủ, còn ta muốn ra sao cũng
không hề hấn gì tới quyền lợi của nước Mỹ. Cứ xem họ thờ ơ với những hành động
vi hiến, ngảnh mặt làm ngơ trước cách thức đối xử với các cuộc xuống đường bất
bạo động đòi môi trường sống, phản đối Trung Quốc xâm lược là đủ rõ.
Xem ảnh người dân thức đêm ngóng chờ ông Obama, chầu chực bên
đường vẫy chào ông Obama, xem các bản tin nóng sốt về ông Obama,… tôi nghĩ: Có
phải chăng sự ngưỡng mộ vừa chỉ là một “phong trào”, vừa đủ cho một sự tò
mò, vừa như giải tỏa bớt những bức xúc, vừa chỉ như một niềm an ủi để quên
đi nỗi nhục vì nước mất và kiếp nô lệ.
Nước mình, mình chẳng lo, còn ngóng chờ ai?
Thân mình, mình đang tiếc, còn trông cậy vào ai?
____
Dân ta vậy ư? Đi biểu tình tỏ rõ lòng yêu nước, bảo vệ chủ quyền
biển đảo; đi biểu tình bảo vệ môi trường biển, bảo vệ cây xanh, cũng chìa tay
hợp sức giúp cứu dân oan…thì sợ công an tóm, phiền. Đến như mở trang mạng đọc
các tin tức ‘lề trái’ cũng mắt trước mắt sau canh chừng có ai để ý, thì còn làm
được gì?
Những bất hợp lý, những bất công ở ngay nơi mình ở nhưng sợ
chính quyền, ngại công an, cứ im re để ‘an phận’, ít ai lên tiếng.
Thấy đồng bào mình bị đánh oan, bắt oan cũng ‘im lặng đáng sợ’,
như vô cảm, ‘miễn đừng ai đụng đến ta’…
Ấy vậy nhưng lại hào hứng trông chờ xem ông Tổng thống Mỹ Obama
có cứu mình được không? Thì năm 2.000 dân ta đã rất kỳ vọng những cải cách lớn,
những thay đổi bức ngoặt căn bản làm chuyển biến, chuyển đổi hẳn nên chính
trị-xã hội. Nhưng, 16 năm nay có được chi mô? “Hà Nội không vội được
đâu!” (Nguyễn Bá Thanh)
Lãnh đạo Việt Nam có thực sự động não và ngấm được
những phát biểu của TT Obama?
Chắc gì lãnh đạo Việt Nam đã nghe và làm theo những
điều mà Tổng thống Hoa Kỳ nói? Hay là họ chỉ chú ý nghe người bạn “16 chữ vàng,
4 tốt”?
Biết đâu do bệnh cố hữu bảo thủ, giáo điều, sợ Tàu, sợ mất độc
quyền lãnh đạo, cố bám và muốn phình to cái đuôi “định hướng XHCN” …đến cùng.
Rồi tiến tục “đối ngoại đu dây’ mà coi chuyện bắt tay với phương Tây chỉ
là ‘đối phó tình thế’, thoáng qua như ‘mưa bóng mây’, đâu lại vẫn vào đấy.
“Lòng tin chiến lược” – nghĩa là gì? Nói đến ai? Tin ai, tin được không? Cho dù
đã biết và khẳng định “đến cuối thế kỷ 21 thì Việt Nam chưa chắc đã
có CNXH hoàn thiện”?
Một thực tế buồn, lo ngại, không nằm trong quy luật cuộc sống,
cũng chẳng phải lý luận là nhiều vị lãnh đạo đất nước không biết dựa vào dân,
coi thường sức mạnh đoàn kết, hòa hợp dân tộc, không phát huy nội lực trong
nước mà chỉ lo việc dựa nước ngoài, kể cả vay nợ để “hoàn thành nhiệm
vụ, khắc phục khó khăn”, còn nợ kếch sù … con cháu đời sau phải gánh!
Bản lĩnh, ý chí tự chủ dân tộc, truyền thống ‘tự lực tự cường’
còn được bao nhiêu nhỉ? Hãy tự cứu mình trước khi ‘Trời’ cứu!