Tờ Phúc sự của Hội Thánh gởi ông Chủ
Trưởng Ủy Ban Điều Tra thuộc địa của Pháp.
CAODAISME ou
Đại
Đạo Tam Kỳ Phổ Độ
Bouddhisme
renové 3è
Amnistie de Dieu en Orient
___________
_______________________
Saint
Siège de Tây Ninh
RAPPORT
adressé
par le SACERDOCE CAODAIQUE
à M. le
PRÉSIDENT de la Commission d’enquête
dans
les Territoires d’Outre-Mer et sa traduction.
_______________
Le
Sacerdoce Caodạste interrogé par vous sur la rénovation du système colonial
français s’excuse tout d’abord d’être obligé de mêler un peu de mystique dans
l’exposé de son point de vue; il s’en abstiendra néanmoins le plus possible de
façon à toucher la masse des penseurs libres, et il les prie d’avance de lui
concéder qu’une religion ne peut exister sans une croyance suprême.
Pour sa
Défense, nous nous permettrons de rap- peler ici que des hommes dont la valeur
philosophique n’a jamais été contestée, tels que Allan Kardec, Léon Denis, ont
cru aux mystères de l’Au-delà; et si nous citons ces noms connus, c’est parce
que ce sont ceux qui en Europe se sont le plus rapproché des Doctrines
Bouddhistes que nous pratiquons.
Dans
l’ignorance presque complète, où le monde vit, de ce que les humains deviennent
après leur mort;
Quoi de
plus défendable qu’une opinion discrète à la condition qu’elle ne tende pas à
subjuger les autres.
N’est-il pas logique dans un monde où l’on a trop souvent l’occasion de
voir les mauvais vivre heu- reux dans l’opulence, et les bons vivre dans la
souf- france et dans la misère, de croire qu’un équilibre se rétablira au cours
d’une autre vie ou de supposer que certains expient les fautes d’une vie
antérieure ?
Notre
conception de la justice, résultat de cet équilibre, se rassure à cette pensée;
et si cet équilibre moral entre tous les êtres que nous appelons Justice,
n’existait pas; çà n’est pas ce que nous voyons autour de nous dans la vie, qui
aurait pu nous suggérer l’idée réconfortante de son existence.
La Foi
en la Justice, c’est-à-dire dans un équilibre
supérieur n’est donc pas vaine, et elle est génératrice du bien; car quel
besoin aurait-on de faire le bien, dans tout ce qu'il a parfois de peu
attrayant, si on ne devait pas en être récompensé ?
L’homme
d’ailleurs ne peut vivre sans faire tous les jours des actes de Foi; il ne
s’agit pas ici de la Foi religieuse, mais de la Foi tout court.
Les
plus incrédules ne font-ils pas quotidienne- ment des actes de Foi, ne fuât-ce qu’ en lisant
leur journal ?
Bien
entendu, plus un esprit est éclairé, moins il a besoin de faire d’actes de Foi,
mais néanmoins, comme le même être ne peut pas tout savoir; sur les points
qu’il ignore, il est obligé de faire des actes de Foi vis-à-vis de ceux qui
sont mieux renseignés que lui.
L’ignorant, au contraire, fait des actes de Foi toute la journée et
pendant toute sa vie.
Pourquoi,
dans ces conditions, dénier la Foi religieuse et les mystères de l’Au-delà
alors la plupart de ceux qui les condamnent ne les ont pas étudiés à fond, et
que ceux qui s’adonnent à ces études ne s’y livrent souvent qu’accessoirement
et ne possèdent à leur sujet qu’une documentation restreinte sur les travaux
qui ont été faits avant eux.
Sans
vouloir nous étendre davantage, nous dirons seulement que la Religion et la Foi
dans l’Au-delà sont une nécessité pour le peuple; et que, plus un peuple est
malheureux ou misérable, plus il a besoin d’espérer qu’une compensation lui est
réservée pour plus tard et plus il a besoin de la conviction que cette
compensation n’est pas un vain mot.
Le
désespoir individuel mène au suicide; et le désespoir collectif à la
révolution.
Le fait
d’entretenir chez ceux qui souffrent cette consolation que leurs maux auront
une fin, est donc une oeuvre de première necessité; et il appartient à ceux qui
sont plus éclairés et qui croient sincèrement à cette compensation,
d’entretenir dans le coeur de ceux qui souffrent cet espoir qui adoucit leurs
maux. C’est le rôle auquel nous nous consacrons.
Or,
vous admettrez avec nous que, si chez un peuple libre, cette espérance est déjà
fort utile; chez un peuple colonisé, elle devient indispensable.
Étudions maintenat, si vous le voulez le rôle des religions dans la
conquête de l’Indochine par la France.
L’histoire
de la conquête et de la colonisation de ce pays a été écrite par de nombreux
historiens, plus autorisés que nous, qui avaient à leur disposition des
documents que nous n’avons pas, nous ne nous risquerons pas à en reproduire ici
une mauvaise imitation.
Mais
puisque c’est le côté moral seul auquel nous nous attacherons, nous allons
tenter de mettre en lumière les raisons profondes qui ont guidé les deux
peuples dans une transformation de leurs rapports entr’eux jusqu’au point où
nous en sommes arrivés aujourd’hui.
Nous
n’étonnerions personne si nous disons que nous voyons dans cette histoire le
contact de deux civilisations; pourquoi étonnerions-nous davantage en ne
prenant de ces deux civilisations que l’essence même qui les a créées;
c’est-à-dire en vous montrant qu’elles ne sont que le reflet de deux religions.
Les
rapports de la France et de l’Annam s’ils sont en effet une lutte de deux
civilisations en général, sont bien plus encore celle de deux religions qui se
sont affrontées.
Ces
deux religions sont : d’une par le Confucia- nisme, d’autre part le
Christianisme.
La
première : Religion aux principes de tolé- rance tellement large que sa morale
s’en était
Elle-même
relâchée et qu’elle n’était plus une sauve- garde suffisante pour ceux qui la
pratiquaient; laissant se perpétrer sans protester les pratiques
mandarinales les plus condamnables, et n’offrant plus une protection
assez suâre à ceux qui en subissaient les funestes effets.
Elle
aboutissait à une sorte de farniente épicurienne, que rien ne
venait réveiller en vue d’une activité dirigée vers le bien.
La
seconde, au contraire, religion antinomique de la
première, ardente, active, passionnée, jalouse, exclusive souvent même
tracassière, n’admettant nulle perfection ailleurs que sous son étiquette,
nulle Vérité ailleurs qu’en ses doctrines, exigeant l’apostasie préalable à
tous ceux qui désiraient s’y convertir.
N’était-ce
pas par ses caractéristiques une vraie religion de conquérant ?
Cette
dernière allait entrer en lutte avec son aỵnée qui
était appuyée d’un long atavisme, et qui allait, elle aussi, tenter de lui
disputer ses préroga- tives et son droit d’ aỵnesse.
La lutte commençait.
On
peut diviser cette lutte en trois périodes :
a)
La période antérieure et contemporaine de la conquête.
b)
La période de pacification.
c)
La période de collaboration.
PREMIÈRE
STADE
Nous avons indiqué que le peuple d’Annam soumis à un Confucianisme trop
tolérant et dont la morale était insuffisante à contenir les appétits de ses
mandarins, ne trouvait plus de protection dans la religion de ces ancêtres. Il
manquait au Confucianisme cette autorité qu’avait su imposer la Religion Chré-
tienne, à l’époque de la Monarchie absolue, lorsqu’elle faisait se courber les
têtes couronnées sous l’excommu- nication ou sous la simple menace
d’excommunication, et ce, souvent pour le plus grand bien du peuple français.
Jamais le Confucianisme n’avait eu de ces réactions audacieuses; il n’a
jamais fait autre chose que d’appeler les hommes vers le bien par ses exhor-
tations, sans menacer ni rejeter de son sein ceux qui ne se conformaient pas à
ses doctrines.
Le résultat fut qu’un nombre important de malheureux, lassés d’une
religion ancestrale qui ne les protégeait pas contre les abus de ses mandarins,
écou- tèrent l’appel des missionnaires catholiques qui ensei- gnaient une autre
morale également très belle; celle de Christ; et ils allèrent à elle avec
d’autant plus de facilité qu’elle était plus agissante.
Les hauts représentants de cette nouvelle religion, - en se présentant
au nom du Gouvernement français, - avaient d’ailleurs leurs entrées jusqu’à la
Cour de Huế, par laquelle cette religion était autorisée et des avantages
considérables avaient même été accordés à leurs missionnaires.
Des Chrétientés avaient été ouvertes en maints endroits et ces domaines
s’étaient transformés un peu en terre d’asile aussi, bientôt les néophytes
vinrent-ils dans ces lieux pour se mettre à l’abri de leurs madarins
prévaricateurs.
Malheureusement, ce refuge qui servait de lieu de réconfort à l’Annamite
pourchassé par la rapacité de ses mandarins, servait également de refuge à ceux
qui cherchaient à se soustraire purement et simple- ment à des châtiments
mérités; et la conscience publi- que annamite commença à s’émouvoir de ce que
les Chrétientés permettaient parfois à des criminels avérés, d’échapper à la
justice mandarinale qui les recherchait.
Des réactions sanglantes se produisirent contre les néophytes et leurs
pasteurs : le sang coula. Il y eut des martyrs de la Foi Chrétienne et la
France qui, à ce moment, était la fille aỵnée et reconnue de l’Église, entendit
venger le sang de ses missionnaires; elle en profita pour faire la conquête
d’une grosse partie de la Cochinchine et pour imposer son Protectorat à
l’Annam.
C’était, en réalité, la guerre du Christianisme contre le vieux
Confucianisme dénommé avec mépris “Paganisme”.
Dans sa conquête, la France fut aidée en partie par les indigènes
des Chrétientés.
Mais si l’on veut y réfléchir : dans une période où la France et l’Annam
étaient en guerre, les Annamites qui servaient ainsi la France étaient des gens
qui n’hésitaient pas, pour leur intérêt personnel, à trahir célibérement leur
Souverain en passant au service de l’ennemi.
Ils ne pouvaient tout de même pas être d’une moralité supérieure à la
moyenne de ceux qui dont ce rôle ne choque pas la conscience.
Ce serait d’ailleurs une erreur de croire que le sentiment nationnal
n’existait pas chez le peuple annamite, tout le dément, et celui-ci, jusqu’à
ces derniers temps, se plaisait à la représentation de scènes reproduisant les anecdotes des temps
hérọques.
Tel fut le bilan de la première période qui opposa au vieux
Confucianisme fatigué, un Christia- nisme actif, mais représenté
par un élément annamite qui n’était pas de premier choix.
DEUXIÈME STADE : La pacification.
La France fut victorieuse, et de ce fait, l’autorité des Chrétientés
augmenta de jour en jour, pendant que l’élément Confucianiste rétrogradait.
Les vieilles coutumes d’Annam ne s’étaient malheureusement pas
modifiées, et les mandarins n’avaient pas changé leurs méthodes, néanmoins
l’énorme majorité du peuple annamite restait cepen- dant attachée malgré tout à
ses traditions.
Le Christianisme en effet exigeait le renonce- ment solennel aux
croyances paiennes; c’était grave ! Il fallait renier formellement l’autel de
ses ancêtres et le culte séculaire qui leur était duâ; pour aller se prosterner
devant de nouveaux autels près desquels l’annamite ne cherchait un refuge que
dans un but exclusivement intéressé.
Les cathéchumènes n’étaient certes pas trom- pés dans leurs espérances;
car ils étaient dispensés de l’impôt, obtenaient des concessions et devenaient
propriétaires, là où les autres n’étaient que fermiers ou coolies. Dès que surgissait une difficulté, leur
missionnaire allait trouver les Résidents de France et tout s’arrangerait selon
leur désir. L’intérêt de la Chrétienté étant avant tout de grouper
des paroissiens riches et généreux.
C’est ainsi que, pour beaucoup l’apostasie fut l’origine de la fortune.
Par contre, la masse du peuple composée des braves gens fidèles à leurs
traditions restait misé- rable et digne, se refusant à un reniement que leur
conscience réprouvait.
La lutte se faisait donc de plus en plus âpre entre la nouvelle religion
qui obtenait toutes les faveurs, bien que ses éléments ne soient pas dominés
par une morale parfaite; (1) et l’autre qui essayait de lui tenir tête, bien
que ses hauts partisans n’aient rien modifié à leurs méthodes rapaces.
(1) Cette qualification ne vise en rien, les Chrétiens de la seconde
générations.
Une telle rivalité n’avait plus rien d’une religion : la religion
n’était plus qu’un mot, un prétexte, un drapeau, un signe de ralliement, dont
l’idée morale absente ne laissait plus place qu’à une simple superstition.
N’y
avait-il pas place à ce moment pour un culte rénové destiné aux braves gens,
aux travailleurs sans épithètes et sans calculs, respectueux des souvenirs que
leur avait légués leurs anciens, et qui, cependant étaient prêts à respecter
l’enseignement du bien, partout où ils le rencontraient, à condition, pour
cela, de ne pas être obligés de considérer comme abjecte, la religion dans
laquelle ils étaient nés ?
Ceux-là
n’avaient-ils pas besoin de la création d’un nouveau refuge moral plus
approprié à leur état d’âme, d’une conception plus vigoureuse condamnant sous
quelque forme qu’elle les rencontrât les appétits des uns et des autres, pour
rester dans la morale élevée et pure.
C’est
ce que plus tard le Caodạsme a tenté, et on comprendra aisément qu’il a été
dénoncé aussi bien par les Chrétiens auxquels il faisait un tort considérable,
que par les mandarins bouddhistes dont il réprouvait les méthodes; mais
n’anticipons pas, car il ne vit le jour que beaucoup plus tard.
TROISIÈME STADE : La collaboration
Vint alors la troisième période : celle de la collaboration.
Ce mot fut prononcé un jour par M. Albert Sarraut, Gouverneur Général de
l’Indochine dans un de ses discours; et il eut une repercussion jusque dans les
coins les plus reculés des campagnes.
Le peuple annamite hésita à y croire; les colonialistes français
retardèrent un peu sa mise en pratique, mais la sémence était jetée. Elle se
mit à germer tout doucement, - trop doucement peut-être au gré du peuple
annamite , - mais, des deux côtés, des
hommes avaient entendu cet appel; et, intérieure- ment, ils y avaient
aussitôt répondu.
Un membre du Conseil privé, aujourd’hui décédé, M. Lê Văn Trung, qu’en
1933, M. Albert Sarraut, Ministre des Colonies, a bien voulu appeler son ami du
haut de la Tribune de la Chambre des Députés voulut que cet appel ne restât pas
sans écho.
Longtemps, il chercha en vain la concrétisation du rêve que son
Gouverneur Genéral avait fait naỵtre dans son coeur; et , un jour, - beaucoup
plus tard, - en faisant ce qu’en France vous appelez des recherches spirites, -
il eut une révélation qui lui donna la solution du problème.
Cette collaboration qui semblait alors impos- sible, bien que promise
par le Chef de la Colonie, il fallait, pour l’obtenir, arriver à concilier les
deux civilisations orientale et occidentale, et pour les
concilier, il fallait unir deux religions qui s’affrontaient.
En théorie, cela semblait simple, car toutes deux se réclamaient d’une
morale supérieure qui devait fournir un terrain d’entente admirablement
préparé.
La morale de Confucius était si douce et si ac- cueillante, et celle du
Christ était si généreuse
et si belle.
Rien, dans leurs principes, n’était en contradic- tion; mais hélas ! des
deux côtés, la morale était passée au second plan, et l’intérêt au premier;
aussi le problème s’avérait-il insoluble jusqu’au jour où l’on pourrait arriver
à dire aux Bouddhistes : “Suivez la morale du Christ.” et aux Chrétiens
: “Venez colla- borer dans le bien à l’ombre des doctrines douces et
tolérantes de Confucius.”
Le Beau et le Bien n’ont pas d’étiquette, donc pas de patrie, pas de
religion qui puissent les revendiquer comme leur propriété; la morale divine
est de la même espèce : elle est comme le soleil : Elle appartient à tous.
Donc, le jour où, tout en conservant leurs croyances et leurs pratiques
ancestrales, si vénérées, une Religion nouvelle permettrait aux Annamites de
pratiquer la morale du Christ dont l’appel à la fraternité leur était lancé
au-dessus les mers par la France métropolitaine; le jour où, d’autre part, le
conquérant s’imprégnerait de cette tolérance Boud- dhiste vis-à-vis de ses
semblables et ne prendrait plus le mot “Autorité ” comme synonyme de “ Bien” et
de “Vérité”, - ce jour là, la solution serait trouvée.
Il fallait donc arriver à une synthèse des deux religions en une
doctrine rénovée ayant la tolérance du Bouddhisme; et la foi ardente du
Christianisme; mais pour cela, il fallait les exorciser de cet esprit de lucre
et de convoitise qui les avait envahies, et les réunir sur le plan de la morale
pure dans ce que l’une et l’autre ont de beau, de noble et de désintéressé.
(Cao Dài = Cao : haute, Dài : église).
Sous l’influence de l’ Homme-Dieu, le vieux Huế
méprisant de jadis, s’intéresserait aux masses popu- laires; et sous l’égide de
Confucius, l’autorité française
tempérerait son absolutisme de tolérance
bienveillante.
C’était le lien à établir entre l ’Orient et l ’Occi- dent, l’Annam des
Empéreurs s’ouvrant délibérement aux idées républicaines et l’impérialisme
français appliquant les lois sociales et humanitaires au peuple conquis.
C’était à la Religion la plus tolérante à accueillir la morale de
l’autre; c’est donc celle de Confucius qui a ouvert sa porte toute grande au
Christ et l’a installé sur ses autels.
Ce jour là, la Religion
Caodạque était née.
* * *
Aujourd’ui un grand chemin est parcouru.
Longtemps
persécutés nous avons résisté avec une patience obstinée, les yeux lixés sur la
Métropole, certains que le Bien ne pouvait pas avoir le dessous.
Nous
avons communié par la pensée avec nos frères de France; nous avons montré à nos
adeptes leurs conceptions généreuses et altruistes, et nous avons eu le bonheur
récemment de sentir petit à petit la réalisation et l’application de leurs
doctrines.
Nous pouvons dire que le peuple annamite est intégralement conquis aux
idées françaises; et ceux même, qui ont l’air de se dresser contre le Gouver-
nement, vous accueillent encore avec votre signe de reconnaissance, comme s’ils
venaient à vous en chantant votre hymne national, et en déployant les plis du
drapeau français.
Les
Caodạstes ne prennent pas part à ces démonstrations; ce sont des gens calmes
qui s’abs- tiennent de manifestations politiques.
Mais
ils sont là pour vous renseigner et pour vous dire : ceux qui semblent ainsi
protester ne sont pas vos ennemis irréductibles et un jour vous arriverez à les
convaincre.
Actuellement
vous parlez déjà le même langage, mais vous avez encore à vous mettre d’accord
sur le sens des mots; car ce langage n’est peut-être pas prononcé d’une façon
impeccable des deux côtés.
D’un côté, il est encore un peu trop mélangé de tournures annamites, -
d’idiotisme comme vous les appelez, - qui entachent le génie de la langue de se
manifester.
De
l’autre, il est peut-être encore un peu trop mêlé de l’argot qui lui a été
légué par les troupes de la conquête.
Mais
déjà, nous sommes arrivés à un point où l’on ne peut plus ne pas se comprendre
que si on ne le veut pas.
Petit à petit sous votre influence, le langage pur et châtié de la
Métropole s’imposera à tous; les fonctionnaires français et indigènes le
parleront, et leurs administrés y répondront avec la même pureté.
Si, à
ce moment, il y a quelques dissidents, ce seront leurs compatriotes eux-mêmes
qui sauront en faire justice.
Il est
d’ailleurs une chose que tout Annamite instruit n’ignore pas, et que nous
savons le lui rappeler au besoin; c’est qu’il s’est formé, petit à petit dans
la jeunesse annamite une classe d’élite, qui, par ses études françaises, et
même ses diplômes obtenus dans la Métropole, à tout à perdre dans une
modification du pays colonisateur, et pour laquelle le changement de langue
officielle serait une catastrophe.
Cette classe ne va pas se sacrifier à une poignée d’extrêmistes
qui ont appris une langue étrangère.
Quant
à ceux qui rêvent d’indépendance, ils trouvent dans la guerre sino-japonaise
une rude leçon, et ceux qui raisonnent, apprécient à sa haute valeur la
paix que nous assure la France.
Ils
savaient que, s’il fallait que l’Indochine pourvoie seule à sa sécurité, elle
ne pourrait jamais se défendre contre un ennemi de l’extérieur au prix où sont
les armements. Ils se rendent compte que si la France n’était pas
là avec son admirable armement, et son autorité mondiale pour les
préserver de ce fléau, le peuple ne travaillerait plus que pour les fabriques
de guerre, sans pouvoir aspire à aucun bien être.
Nos Caodạstes savent tout celà, nous le
leur enseignons et ils comprennent que, dans ces conditions, le poids qu’ils
supportent, doit leur paraỵtre léger.
Telle est notre morale, tel est notre but
à atteindre, tel est notre idéal.
NOS
DÉSIDERATA :
Notre
voeu le plus cher est que la France d’ Outre-mer soit à l’image de la France
Métropolitaine; elle se transforme d’ailleurs chaque jour sous
l’action bienfaisante de celle-ci, et tout
notre effort tend à ce que cette évolution soit remarquée et comprise de nos
compatriotes.
Un autre voeu plus personnel, mais qui seconde- rait l’influence
française est que, dans notre tâche, nous ne soyions pas mis en était
d’infériorité vis-à-vis des autres religions; car nos fidèles peuvent être
induits en erreur sur la sincérité de nos sentiments charitables dans
l’impossibilité où nous sommes de les manifester.
En
effet, enseignant une morale toute de charité, il nous est interdit de
pratiquer cette charité.
Il y a quelques années, ignorants des lois fran- çaises applicables à
l’Indochine, nous avions conçu et réalisé un hospice pour les vieillards, une
crèche pour les enfants, un artisanat pour les aldultes et les sans travail, et
par mille moyens, nous avions tenté de soulager nos frères qui avaient besoin
de notre concours.
Nous
avons alors été poursuivis devant les tribunaux, et nous avons appris à nos
dépens que la Charité était un Monopole d’État, ou, tout au moins un privilège
qui n’était donné qu’à certains.
Cette
application de la loi heurte le vieux Confucianisme si tolérant; et c’est notre
principal obstacle pour propager les idées et leur conception simpliste du
Bien, qui ignorent Machiavel, et n’ont aucune conception de la Raison d’Etat.
A
leurs yeux, il y a quelque chose qui heurte leurs sentiments de justice,
lorsqu’ils voient que les Catholiques peuvent se répandre en oeuvres de
Charité pour
lesquelles ils reçoivent même des subventions, et que le Caodạsme qui ne
poursuit qu’un but de fraternité, et n’agit qu’avec ses modestes ressources,
n’a pas même le droit de s’adonner à des oeuvres d’entr’aide mutuelle, si
nécessaire aux pauvres gens, - parce qu’il lui manque la personnalité.
Nos
ressources mêmes sont paralysées dès leur naissance, car le Caodạsme ne peut
rien posséder en propre, n’étant pas reconnu, et n’ayant pu fonder encore une
association cultuelle pour gérer ce qu’il possède.
Songez
à la vertu et à l’honnêteté qu’il faut à un individu souvent de condition
modeste pour résister à la tentation de déclarer “Tout ceci est à moi” -
et devenir aussitôt propriétaire de ce qui est à son nom, - alors qu’il
sait que nous ne pourrions même pas intenter contre lui une action en justice.
Nous
souhaitons ardemment voir cette infério- rité disparaỵtre et être autorisés à
fonder une association cultuelle au nom de laquelle seront mis les biens qui
nous permettent d’aider les malheureux.
Nous
aurons alors plus d’autorité pour parler de la générosité de la France, montrer
que les morales Chrétienne et Confucéenne ne sont pas en opposition, et que les
doctrines françaises, bien appliquées, concourent au développement et au
bonneur du peuple annamite, évolution que celui-ci n’aurait jamais pu obtenir
de l’apathie de ses Souverains.
Donnez nous les moyens de poursuivre notre idéal qui est le vôtre, et ne
nous laissez pas en état d’infériorité même dans les pays de Protectorat, où
notre influence religieuse combat la corruption qui y s’évit encore.
Çà
n’est pas le Souverain qui ne veut pas de notre doctrine, ce sont les
fonctionnaires prévarica- teurs qu’elle condamne, qui s’insurgent contre elle
et tendent à entraver son heureuse influence.
C’est le vieil Annam des mandarins d’autrefois, c’est le vieux pays
Khmer avec ses habitudes cente- naires qui sentent toute la valeur morale de
nos enseignements, et dont les fonctionnaires s’irritent à la pensée des petits
profits qu’elle leur fera perdre, çà n’est aucunement le Souverain lui-même qui
a toujours voulu sincèrement que son peuple soit heureux.
Autour
de nous sont groupés en effet les travailleurs de la terre, les modestes
commerçants, les braves gens sans intrigues, ceux qui veulent le bien pour le
bien et qui n’aspirent qu‘au fruit de leur labeur; ceux qui poursuivent leur
vie “sans espoir de duchés ni de dotations” pour reprendre le mot
d’Edmond Rostand; mais, qui, ne cherchant point les faveurs, voudraient au
moins conserver ce que leur travail leur a acquis.
Ce sont
les mêmes que ceux qui ont refusé de renier la foi et le culte de leurs
ancêtres, malgré les avantages que cela pouvait leur procurer; ce sont
également ceux qui vénèrent le bien, d’où qu’il vienne, et auraient
considéré comme une mauvaise action de rejeter loin d’eux une morale élevée et
pure qui avait sa place à côté de la leur.
Pour la réalisation de ces réformes, nous faisons, comme pour le reste, la plus
absolue confiance à la Nation française, son histoire à la tête de la
civilisation justifie ce sentiment, et nous attendrons avec patience la
fin de l’épreuve de probation à laquelle elle nous a soumis et dont les
résultats heureux ne lui sont peut-être pas toujours intégra- lement signalés.
Elle se rendra alors compte que c’est elle qui retire le premier
bénéfice de l’essor qu’elle nous donne, et, à ce moment, elle regrettera
d’elle-même le retard qu’elle a mis à nous tendre ouvertement la main.
Fait au Saint-Siège Caodạque de TâyNinh.
(Le
12 Novembre 1937)
Signé : PHẠM CÔNG TẮC
Supérieur du Caodaïsme ou Bouddhisme rénové.
Bản
dịch Việt văn của Hội Thánh :
ĐẠO CAO
ĐÀI hay
Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ
Phật giáo
Chấn hưng Đại Ân Xá kỳ 3 của Thượng Đế ở
phương Đông
Tòa
Thánh Tây
Ninh
__________________
TỜ PHÚC
SỰ
của Hội
Thánh Đạo Cao Đài gởi cho
Ông Chủ
trưởng Ủy Ban Điều Tra
các
Thuộc địa và bổn dịch văn.
________________
Hội Thánh Đạo Cao Đài, nhờ Ngài hạch vấn, về duy tân chánh sách Thuộc
địa Lang sa, xin trước kiếu lỗi cùng Ngài, chúng tôi buộc lòng phải đem pha lẫn
điều bí ẩn huyền vi đạo giáo trong tố chương đã kiến thức : Hội Thánh sẽ nhận
bỏ một đôi điều hầu có thể hiệp ý cùng các vị tự do tư tưởng và xin các vị ấy
cũng nhường nhận cho rằng : chẳng hề khi nào một nền tôn giáo thành lập mà
không có sự cực kỳ tín ngưỡng.
Muốn bênh vực nó, chúng tôi mạn phép xin nhắc đến
những người mà giá trị triết lý không còn phương chi từ chối đặng: Tỉ như Allan
Kardec, Léon Denis mà cũng còn tin tưởng những điều bí ẩn của cõi Hư Vô và nếu
chúng tôi kể tên ra đây, là vì nơi cõi Thái Tây, duy các danh nhơn ấy thiên
lệch những tôn chỉ của Phật giáo mà chúng tôi đang hành đạo.
Trong
sự mơ màng hầu trọn, nơi cõi đời đang sống, nơi con người khi mãn phần thì phải
thế nào, chẳng chi hay hơn là một luận thuyết kín đáo, chỉ xin luận thuyết ấy
đừng đè nén các luận thuyết khác ?
Lẽ chí
lý có phải chăng trong một hoàn võ mà ta có dịp thấy chán chường những kẻ tiểu
nhơn sống với một phần sang trọng vinh hiển, còn người quân tử thì chịu khổ não
truân chuyên, mà tưởng rằng sẽ có sự công bình thường bồi lại cho kiếp khác
hoặc là có kẻ phải chịu quả báo của nợ tiền khiên ?
Về mặt
nạp dụng công lý chúng ta, là do nơi sự công bình ấy mà sản xuất, với nhờ tư
tưởng đó mà đảm bảo. Nếu chẳng có sự công bình và tâm lý ấy trong toàn thể mọi
người mà chúng ta lại gọi Công lý thì Công lý chẳng hề ra hiện hữu. Điều
đó chẳng phải người tu thấy xung quanh mình trong kiếp sống mà nó nhủ cho ta để
ý lạc hứng hầu tin rằng
nó quả có thật.
Cái Đức tin nơi Công lý, nghĩa là tin nơi sự công bình cao thâm chẳng
phải là vô lối và nó làm cho sanh sản thêm điều tận thiện, vì thoảng như chẳng
vậy thì chúng ta cần chi phải làm lành mà sự lành ấy đòi phen chẳng làm cho
chúng ta hoan tâm, nếu không đặng hưởng một phần thưởng chi tất cả.
Con
người chẳng hề sống trong một ngày mà không làm việc với Đức tin. Nơi đây chẳng
phải nói về Đức tin đạo đức mà nói về Đức tin trơn thôi.
Những
người vô tín ngưỡng, mỗi ngày họ có làm theo Đức tin của họ chăng, chỉ nói họ
đọc báo chương là đủ ?
Thầm hiểu rằng : một cái tánh đức sáng suốt chừng nào
thì ít cần làm theo Đức tin chừng nấy; mà một người chẳng đủ toàn tri toàn
năng, theo những nơi khuyết điểm của họ thì họ cũng còn phải buộc mình làm theo
Đức tin của những người lịch lãm hơn họ.
Hạng dốt nát, trái lại, làm theo Đức tin cả ngày và suốt cả đời.
Bởi những duyên cớ trên đây, sao lại chối Đức tin đạo
đức và huyền vi bí ẩn nơi cõi Hư Vô, trong cơn phần đông nhiều kẻ đã chê bỏ nó
mà chẳng chịu tìm hiểu cho tận cùng; còn những người chuyên môn học thuyết ấy
thì chỉ làm cho lấy có và đặng nơi tay rất ít oi triệu chứng về công trình của
người trước đã làm.
Chẳng cần bày bố cho dong dài, chúng tôi xin nói quyết
: Đạo và Đức tin nơi cõi Hư Vô là một vật cần yếu cho dân sanh đó vậy. Hễ dân
tộc nào càng khổ não hay là khốn đốn, thì họ lại càng cần phải trông cậy sự bù
đắp dành để cho họ buổi sau kia và phải cần tin chắc rằng : sự bù đắp ấy
chẳng phải là lời nói mộng.
Sự thất vọng của cá nhơn giục phải tự tử và sự thất
vọng của toàn thể giục làm cách mạng.
Cái sở hành làm cho trong tâm của mỗi người đang chịu
đau đớn đặng bền giữ sự an ủi nầy là điều khổ não của họ có chỗ kỳ cùng, ấy là
một cơ quan trọng yếu nhứt; và thuộc phận sự của những người sáng kiến là tin
thật rằng có sự bù đắp ấy đặng bền để cái hy vọng nơi tâm những kẻ đau thảm hầu
làm cho nhẹ bớt sự khổ não của họ, ấy là cái vai tuồng của chúng tôi đã
định thi thố.
Vậy thì Thượng quan cũng phải chịu với chúng tôi rằng:
đối với một dân tộc tự trị, cái hy vọng ấy rất nên hữu dụng, đối với một dân
tộc bị chinh phục, nó lại thêm yếu trọng.
Nếu Thượng quan vừa lòng, chúng ta nên nghiên
cứu ngay vai tuồng các tôn giáo trong lúc nước Pháp sang qua chinh phục cõi
Đông dương.
Lịch sử nói về sự chinh phục và thâu thủ xứ nầy làm
thuộc địa do bởi nhiều sử gia đã viết trước, có đủ phương thế và đủ tài liệu
sẵn để cho họ nghiên cứu, mà chúng tôi không có, nên dám mạo hiểm đem
chường ra nơi đây một sự học đòi thô kệch.
Nhưng
chỉ về mặt tinh thần mà chúng tôi chú trọng thôi, nên thử đem ra ánh sáng những
lý lẽ thâm thúy nó đã dắt hai dân tộc đến sự biến hóa cùng nhau mà ngày nay đã
đến đỗi nầy.
Chúng tôi tưởng không làm cho một ai lấy làm lạ
nếu nói rằng : chúng tôi thấy trong đoạn lịch sử nầy, sự tương hội của hai văn
hóa; sao lại chúng tôi cũng làm cho thiên hạ lấy làm lạ hơn nữa là chỉ lấy cái
tinh túy của hai văn hóa nầy đã sản xuất, nghĩa là chỉ cho Ngài rõ rằng : chúng
nó thật là hình bóng của hai nền tôn giáo.
Sự
tương hiệp của nước Pháp và nước Việt Nam, nếu chẳng phải đều do hẳn nơi sự
tương tranh của hai nền văn hóa thì thật ra là do sự xung đột của hai nền
tôn giáo.
Hai nền
tôn giáo ấy : một đàng là Khổng giáo, một đàng là Thiên Chúa giáo.
Khổng giáo là một nền tôn giáo ở lý thuyết khoan hồng
quảng đại đến đỗi tinh thần đạo đức của nó phải chịu từ bỏ nó, và những người
tùng giáo thiếu phương che chở; rồi lại để cho duy trì, không phản đối những
hành động tội tình của trường quan lại và chẳng còn cho những người đã chịu cái
ảnh hưởng nguy nan của nó còn phương tự bảo lấy mình chắc chắn.
Nó
đã đáo đến một cảnh nhàn lạc, vui hứng của Épicur mà không có một cớ chi làm
cho nó tỉnh mộng hầu day hành động qua mặt tận thiện.
Thiên
Chúa giáo trái lại, là một nền tôn giáo ngược danh với cái trước, sốt sắng hăng
hái, mê mẫn, ganh gổ, độc quyền, đòi phen gây gổ, không chịu nhận nhìn cái hay
của kẻ khác ngoài cái biệt hiệu của nó, không có điều chi gọi là chơn lý ngoài
cái tôn chỉ của nó, lại buộc ai muốn tùng giáo phải hành đạo mới đặng.
Do
những cử chỉ ấy, quả chăng là một tôn giáo chinh phục ?
Đàng
nầy, liền khởi xung đột với đàng anh là Khổng giáo, đã dựa nương một cổ sử, lại
cũng toan phương tranh đoạt danh thể và quyền lực của đàng anh.
Sự
xung đột phát khởi.
Người
ta có thể chia sự xung đột nầy ra 3 thời kỳ :
1.
Thời kỳ trước và ngay buổi hỗn độn thâu phục.
2.
Thời kỳ trị bình.
3. Thời kỳ hiệp tác.
KHOẢN THỨ NHỨT
Chúng tôi đã chỉ rõ rằng : dân tộc Việt Nam đang theo Khổng giáo
rất quảng đại, nên tinh thần của nó không đủ phương kềm thúc những điều tham
tàn của trường quan lại, thành thử không tìm đặng sự bảo bọc trong tôn giáo của
tổ phụ họ. Khổng giáo thiếu quyền năng của Thiên Chúa giáo đã hữu định, trong
buổi vương quyền độc chiếm, khi nó đã làm cho các vua chúa phải cúi đầu dưới
quyền trục xuất hay là hăm trục xuất ra khỏi Đạo, và lại đã làm cho dân
tộc Pháp nhờ nhỏi biết bao.
Chẳng hề buổi nào Khổng giáo dám phản động mạnh bạo như thế, nó
chẳng làm chi khác hơn là kêu gọi nhơn sanh vào đường chí thiện, bởi cách
khuyên nhủ, không hăm dọa sa thải khỏi cửa Khổng những kẻ không trọn tùng tôn
chỉ.
Kết cuộc, một số khá đông người bất phước chán ngán với tôn giáo của tổ
phụ, bởi nó không thể bênh vực họ trong điều quá quyền của quan lại, rồi nghe
những thầy truyền giáo của đạo Thiên Chúa dạy một giáo lý cũng vẫn tốt đẹp là
Đạo của Christ, nên họ liền theo giáo lý ấy một phương cách dễ dàng vì bởi nó
cần mẫn họ hơn.
Những vị thay mặt cao trọng của giáo lý mới mẻ nầy,
nhơn danh của Chánh phủ Pháp, đến tận triều Nam và nhờ đấy mà Đạo
đặng rộng phép và các thầy truyền giáo đặng ân tứ nhiều sở lợi vĩ đại.
Nhiều nhà chung đặng khai mở mọi nơi và những cơ nghiệp ấy biến thành
Thánh địa, bởi cớ, liền đó, nhiều kẻ tùng giáo đến trú ngụ đặng tránh sự tham
tàn của quan lại.
Hại thay, nơi làm chỗ đình trú cho những người Việt Nam bị quan lại tham
tàn áp bức, lại cũng dùng làm nơi trú ngụ ho những kẻ trốn tránh tội tình đáng
trừng trị, nên dân tâm người Việt Nam khởi ra sôi nổi rằng : các nhà chung che
chở những chánh phạm thoát vòng công lý của các quan viên tập nả.
Nhiều phản động dữ dội khởi dấy lên đối với các tín đồ và các vị
giáo sĩ : lưu huyết. Đã có tử đạo vì đức tin Thiên Chúa giáo và nước Pháp buổi
ấy, vốn là trưởng nữ nhìn nhận của Đền Thánh, nhứt định báo thù sự lưu huyết
của các vị truyền giáo, nên thừa cơ hội ấy, chinh thâu một phần đất khá lớn nơi
Lục Tỉnh và buộc nước Việt Nam tùng quyền bảo hộ.
Thật ra là trận giặc của Thiên Chúa giáo chiến đấu với Khổng
giáo, gọi nhục danh là : Bụt Thần.
Trong buổi chinh phục, nước Pháp nhờ thổ nhơn của nhà chung vùa giúp.
Cuộc
tương tranh dường ấy, còn chỉ rằng tôn giáo : tôn giáo chỉ là một khẩu thuyết,
một viện lẽ, một đại kỳ, một biểu hiệu hiệp đảng mà tinh thần đạo đức đã vắng,
duy lưu lại đều là những sự dị đoan mê tín.
Mà nếu ai để ý suy nghĩ : trong buổi Pháp - Nam chiến đấu, những
người Việt Nam ra giúp Pháp đều là hạng người vì tư lợi, không còn ngần ngại gì
mà không phản Chúa của họ đặng theo kẻ nghịch.
Vậy thì, họ cũng không phải đặng một tâm đức cao thượng hơn những kẻ cho vai
tuồng ấy là trái nghịch với lương tâm.
Nếu
tưởng rằng quốc dân Việt Nam không có lòng ái quốc thì thật là lầm lạc đó,
nhiều cớ tố trần và một cớ nầy, đến thời gian sau đây, họ đã diễn ra nhiều tấn
tuồng theo những cổ tích hùng dũng buổi xưa.
Ấy là tổng số của thời kỳ thứ nhứt đem đối diện Khổng
giáo xưa mỏi mê với Thiên Chúa giáo oanh liệt mà những người Việt Nam đứng ra
làm danh thể cho nó không phải là hạng đúng mực chọn lựa.
KHOẢN
THỨ NHÌ : Trị bình.
Nước
Pháp đắc thắng, và vì lẽ ấy, quyền hành các nhà chung tăng thêm hằng buổi,
trong cơn Khổng giáo thối bộ từ từ.
Hại thay, những cổ tục Việt Nam không thay đổi và quan lại cũng không
canh cải chánh sách, nhưng phần đông của quốc dân vẫn còn đeo đuổi theo tục lệ
xưa mãi. Thiên Chúa giáo thì buộc phải từ bỏ những sự tín ngưỡng ngoại đạo, ấy
là điều trọng hệ. Phải từ chối hẳn đền thờ của tổ phụ và sự tế tự đã roi
truyền, đặng đến quì lạy trước những đền thờ mới mẻ mà người Việt Nam chỉ vì
mục đích tư danh tư lợi, tìm tàng đến đặng trốn
lánh.
Những người giả đạo ấy không lầm trong sự hy vọng của họ, bởi vì họ đặng
miễn thuế, đặng đất địa và trở nên gia chủ những nơi mà kẻ khác chỉ làm tá điền
hay là làm tớ mà thôi.
Khi có điều gì khó khăn xảy đến, thì các Cha, Cố đạo đến lo với quan
Công Sứ Pháp và mọi điều đặng hoan hỷ theo ý muốn của họ. Các nhà chung vụ tất
sự tom góp theo mình những nhà đạo giàu có và quảng huợt.
Vì vậy mà sự vào đạo là căn nguyên của quyền lợi.
Trái ngược lại, trong đám dân, phần nhiều gồm những người chơn chất và
trung thành cùng tục lệ của họ thì chịu khốn khó, nhưng vẫn cao thượng, vì đã
từ chối những điều mà lương tâm của họ biếm trách.
Sự tranh đấu lại con trở nên thúc nhặt giữa nền tôn giáo mới mẻ hưởng đủ
đặc ân, dẫu rằng vi cánh của nó đều không trọn định bởi một tinh thần đạo đức
hẳn hòi (1), còn đàng kia thì thử chường mặt chống chỏi, dẫu rằng những đảng
phái của nó chẳng chịu sửa đổi chánh sách gian ngược
(1) Câu nầy chẳng chỉ trích những người Thiên Chúa giáo đời sau.
Vậy thì, trong khi ấy, không còn chỗ nào mà chấn hưng tôn giáo để cho
hạng người chơn thật, hạng lao động không phiền hà và không so đo biết kỉnh
trọng những dấu tích xưa của tiền nhơn để lại, và họ cũng vẫn sẵn lòng kính
trọng giáo lý tận thiện bất cứ là nơi nào họ gặp đặng, miễn là vì lẽ ấy không
làm cho họ phải buộc mình coi Đạo nhà là thô hèn.
Có cần tạo cho những kẻ ấy một nơi đình trú tinh thần mới mẻ
vừa theo tâm đức của họ mà tư tưởng mạnh mẽ chỉ trích cái hám tâm của đôi đàng
bất cứ hình bóng khuôn khổ nào của nó mà họ đã gặp, hầu trọn gìn tinh thần cao
thượng và thanh bai chăng ?
Ấy là điều mà Đạo Cao Đài đã làm thử và người ta
sẽ dễ hiểu rõ ràng : nó đã bị những người đạo Thiên Chúa tố giác là do nó làm
cho họ thất phận rất nhiều, còn quan lại Phật giáo thì bị nó biếm trách những
chánh sách gian ngược. Nhưng mà bây giờ chúng ta chẳng cần vội luận, vì Đạo Cao
Đài sản xuất ra trong thời kỳ sau xa kia mà.
KHOẢN THỨ BA : Hiệp tác
Đây đã đến thời kỳ thứ ba : là thời kỳ hiệp tác.
Tiếng hiệp tác nầy là của ông A. Sarraut, Tổng Thống Toàn Quyền Đông
Dương đã thuyết ra trong một bài diễn văn của người và nó đã truyền hình đến
tận cùng nơi thôn quê sằn dã.
Quốc dân Nam ngần ngại không chịu tin, dân chinh phục Lang sa duy trì
thực hành chủ nghĩa, nhưng mà hột giống ấy gieo xuống đã rồi, nó bèn khởi mọc
một cách chậm lụt, chậm lụt tưởng lẽ theo sở hám của người Việt Nam mà
đôi bên dân sanh đều nghe đặng tiếng kêu gọi ấy và nội tâm của họ đều vội vàng
hưởng ứng.
Một viên chức nơi Thượng Nghị Viện, ngày nay đã qui liễu là ông Lê Văn
Trung, người mà năm 1933, ông A. Sarraut, Tổng Trưởng Bộ Thuộc Địa buổi ấy,
giữa Hạ Nghị Viện Pháp triều, đã gọi rằng bạn thân thiết của Ngài, muốn cho
tiếng kêu gọi ấy đừng chịu lẽ đồng thinh bất tương ứng.
Hèn lâu, người đã hoài tâm tìm tỏi đặng làm cho hiện tướng cái mơ
mộng của quan Tổng Thống Toàn Quyền của người đã gieo trồng trong tâm lý, và
một ngày nọ, người học theo phương cách của bên Pháp, gọi là Khảo cứu Thần Linh
Học, người đặng một cái bí truyền cho người một phương giải xong toán pháp ấy.
Cái cơ quan hiệp tác đó tưởng thế nào cũng bất thành, dẫu rằng vị chúa
tể của thuộc địa đã hứa, nhưng muốn cho đoạt đặng thì phải làm thế nào cho hai
nền văn hóa Âu Á tương hợp cùng nhau, mà muốn cho nó tương hợp thì
phải dung hòa hai nền tôn giáo đã xung đột.
Lấy theo lý thuyết, điều ấy tưởng là nghiễm nhiên, vì chưng đôi đàng đều
trông cậy cho có một tinh thần đạo đức cao thượng đặng khai mở một hòa địa sẵn
sàng dành để.
Cái triết lý của Khổng Tử thì dịu dàng và dung túng, còn triết lý
của Christ thì khoan hồng và tận mỹ.
Trong cái chơn vi của hai nền tôn giáo ấy chẳng có chi phản khắc, mà hỡi
ôi ! đôi đàng cũng vậy, tinh thần đạo đức thì ở sau, còn lợi lộc lại đứng
trước, bởi cớ mà toán pháp ấy khó giải quá chừng, mãi đến ngày nào mà người ta
có thể nói với môn đệ đạo Phật rằng : Phải tùng theo tinh thần đạo đức của
Christ; còn nói với tín đồ Thiên Chúa rằng : Phải đến mà hiệp tác trong
đường tận thiện dưới bóng của tôn chỉ dịu dàng và quảng đại của Khổng gia.
Tận thiện và Tận mỹ không có nhãn hiệu, vậy thì không có quê hương,
không có tôn giáo nào đặng tranh đoạt nó làm của riêng đặng, cái triết lý của
Chí Tôn cũng vậy, nó cũng như ánh mặt trời,
nó là của chung toàn thiên hạ.
Vậy ngày nào mà cả quốc dân Nam được giữ vẹn sự tín ngưỡng và sự hành
đạo của tổ tiên họ để lại, đáng kính trọng và tôn sùng một nền Đạo mới mẻ nào
cho họ có phép hành đạo theo tinh thần của Christ mà lời qui hiệp đại đồng của
nước Pháp đã kêu gọi nơi cõi xa muôn trùng biển cách, ngày nào một đàng, dân
chinh phục thấu đáo đặng cái quảng đại bao la của Phật giáo đối với đồng loại
cùng mình và chẳng còn lấy chữ “Quyền hành” như trùng nghĩa
với “Tận thiện” và “Chơn lý” thì ngày ấy vấn đề khó khăn sẽ giải quyết đặng.
Vậy, chúng ta phải làm thế nào cho có sự dung hòa giữa hai nền tôn giáo
hầu biến thành một tôn chỉ chấn hưng, có sẵn sự quảng đại bao la của Phật giáo
và có sẵn sự tín ngưỡng sốt sắng của Thiên Chúa giáo, mà muốn cho cái xa vọng
và tham tàn đã tràn lan đầy dẫy trong trí não họ tiêu tận thì phải khuyến giáo
họ cần hiệp hòa trong một cảnh giới đạo đức tinh thần thanh bai trong sạch, nơi
mà đôi đàng đều tìm đặng sự Tận mỹ, Cao thượng và Vô tâm.
(Cao Đài = đền thờ cao, đức tin lớn.)
Dưới quyền năng của Chúa Cứu Thế, kinh đô Huế cũ kỹ đã chê bỏ lúc nọ, sẽ
cần mẫn đến đám bần dân, và nơi bước của Khổng Tử, quyền hành của nước Pháp sẽ
quảng đại nhân từ mà trừ bỏ cái tài độc chiếm.
Ấy là mối dây liên lạc giữa Á và Âu, nước Việt Nam của đế chủ sẽ mở rộng
chủ nghĩa dân quyền, và đế nghiệp của Pháp triều sẽ thi hành dân luật và nhơn
hậu cho quốc dân bị chinh phục.
Ấy vậy, nền tôn giáo nào quảng đại hơn phải nghinh tiếp cái giáo lý của
đàng kia, vậy thì phần bên Đức Khổng Phu Tử phải mở rộng cửa nhà mình đặng rước
Chúa Christ và đem để lên đồng bàn cùng Người.
Ngày ấy là ngày Đạo Cao Đài đã sản xuất.
* * *
Ngày
nay con đường khá dài đã trải qua.
Hèn lâu bị bắt buộc, nhưng chúng tôi ráng chống chỏi với một sự nhẫn nại
bền bỉ, mắt ngó lom lom Mẫu quốc và hiểu chắc rằng : cái Tận thiện chẳng lẽ
phải chịu hạ mạt hoài.
Chúng
tôi thường thông công, về mặt tư tưởng, cùng các bạn chúng tôi bên Pháp triều;
chúng tôi chỉ cho cả tín đồ của chúng tôi hiểu biết trí định nhơn hậu và phi
phàm của họ, và chúng tôi lấy làm hân hạnh vừa rồi hiểu đặng mãi mãi chút ít
kết liễu và sự thật hành tôn chỉ của họ.
Chúng
tôi đặng nói rằng : Cả quốc dân Việt Nam đều bị trọn vẹn tư tưởng Lang sa thâu
phục; còn những kẻ, dường như chống chỏi nghịch với chánh phủ thì cũng vẫn còn
hoan nghinh với dấu hiệu tương thân của các Ngài, chẳng khác nào như họ đến
cùng các Ngài mà khải ca quốc thiều các Ngài và trương cây cờ nước Pháp làm
niêu hiệu.
Những
tín đồ Cao Đài chẳng chịu chung hợp vào các phương ấy vì họ là hạng người bình
tịnh nên từ nan những cuộc biểu tình quốc sự.
Mà họ
đã có đấy đặng chỉ vẽ cho các Ngài và nói cho các Ngài hiểu rằng : những người
dường như phản đối chẳng phải kẻ nghịch hẳn của các Ngài và một ngày kia các
Ngài sẽ có thể thâu tâm họ đặng.
Hiện nay, các Ngài đã đồng ngôn ngữ với họ, các Ngài
duy làm cho phù hợp nghĩa lý của lời nói, vì chưng cái ngôn ngữ đôi đàng chưa
có thuyết minh ra thật trúng điệu.
Một
đàng thì còn pha lẫn ý tứ Annam mà các Ngài gọi là ngông ngôn; nó báo cho khẩu
tài không thế biểu diễn ra đặng.
Còn
một đàng thì có lẽ còn chất chứa một phần tục ngữ của đám chinh quân lưu lại.
Mà
rồi chúng ta đã đáo đến một mực mà nếu còn nói rằng : không hiểu nhau nữa là
tại chúng ta không muốn hiểu.
Dưới tài cảm hóa của các Ngài, ngôn ngữ đặc sắc và oai quyền của
Mẫu quốc sẽ làm cho cả thảy đều tùng theo một ngày một ít; hàng quan lại lang
sa và bổn quốc sẽ cùng nói và toàn dân cũng sẽ
trả lời một cách rõ rệt hẳn hòi.
Thoảng
đến chừng ấy, mà còn một ai phản loạn thì chính những người đồng hương của họ
sẽ rõ thông mà xử đoán.
Có một
điều mà những bậc hữu học của quốc dân Nam không thể không hiểu và khi gặp dịp
thì chúng tôi sẽ nhắc nhở đến là trong hạng thanh niên VN đã phát sinh ra lần
lần một hạng dân trí học theo văn hóa Lang sa và đặng những cấp bằng tốt nghiệp
đã thâu thủ bên chánh quốc, sẽ chịu trọn bề thất bác khi quốc gia chinh phục
đổi dời và nếu thay đổi quốc văn thì là điều đại hại cho họ.
Hạng dân trí nầy, chẳng lẽ để mình chịu thiệt thòi cho
một phần ít hạng cấp tiến đã học ngôn ngữ tha bang vui hưởng.
Còn những kẻ mơ mộng độc lập thì đã tìm đặng một bài
học rất khắt khe trong trận Hoa-Nhựt chiến tranh và những người biết suy nghĩ
thì coi như sự hòa bình của nước Pháp bảo đảm là trọng giá.
Họ sẽ hiểu rằng : với giá mắc của đồ binh khí đương
thời, nếu xứ Đông dương tự mình gìn giữ đặc an thì chẳng hề khi nào đối thủ lại
kẻ nghịch ngoại bang xâm lấn. Họ sẽ tự nhận rằng nếu không có nước Pháp với
quân bị phú cường và oai quyền toàn cầu đặng gánh vác cho họ thì quốc dân sẽ
làm mọi cho các xưởng binh khí chớ không mong mỏi hưởng đặng một điều hạnh phúc
nào tất cả.
Tín đồ
Đạo Cao Đài chúng tôi đồng biết điều ấy, chúng tôi sẽ dạy và cho họ hiểu
rằng : trong các điều kiện nầy, cái gánh của họ đã mang thật ra nhẹ nhàng lắm
đấy.
Ấy là
trí ý của chúng tôi, ấy là mục đích của chúng tôi đáo đến, ấy là cái thượng đạt
của chúng tôi.
Những
điều ước vọng của chúng tôi :
Cái
nguyện vọng yếu thiết của chúng tôi là Pháp triều hải ngoại biến thành như hình
chánh quốc. Nó sẽ thay tướng mỗi ngày dưới tài hành động hay ho của Mẫu quốc và
cả lực lượng của chúng tôi chú trọng về sự tăng tiến nầy làm thế nào cho các
đồng hương chúng tôi thấy đặng và hiểu đặng.
Một
nguyện vọng riêng nữa mà nguyện vọng nầy liên hiệp với tài cảm hóa Lang
sa là, trong phận sự của chúng tôi khỏi bị khuất nhược đối với các nền
tôn giáo khác, vì cả người tùng giáo có thể bị quấy tưởng rằng lòng phước thiện
của chúng tôi không chơn thật bởi không thể biểu diễn nó ra đặng.
Đã trải qua mấy năm rồi, vì không hiểu luật pháp Lang sa thi hành nơi cõi Đông
dương, chúng tôi nong nả lập một Dưỡng lão đường, một Ấu trĩ đường, một cơ quan
công nghệ cho hạng trai tráng và thất nghiệp và tìm muôn chước mong nâng đỡ các
bạn chúng tôi, vì họ cần cho chúng tôi vùa giúp.
Chúng
tôi đã bị buộc tội ra trước tòa án, và vì riêng chịu hại mà đặng hiểu rằng :
Phước Thiện là điều độc chiếm của quốc gia hay là riêng để cho một phần
người thôi.
Sự thi
hành luật pháp nầy phản khác với tôn chỉ cũ kỹ, quảng đại của Nho giáo và cũng
là cái trở lực làm cho chúng tôi không thể tuyên truyền tư tưởng Pháp triều cho
những hạng người chơn chất đến chúng tôi với tấm lòng chơn thật và trí ý đơn
giản trong điều Tận thiện. Họ không quen với Machiavel (1) và họ cũng không
hiểu cái ý định của lẽ quốc chánh là gì ?
Trước mắt họ, có hiển nhiên nhiều điều nghịch hẳn với
tâm lý công bình của họ, khi đã thấy những kẻ tùng giáo Gia Tô đặng bày bố
các
(1) Mưu thần của Ý Đại Lợi, nghĩa là xảo trá và
gian ngược.
cơ quan
Phước Thiện mà lại đặng nhờ chánh phủ trợ giúp, còn Đạo Cao Đài đeo đuổi theo
mục đích đại đồng và sự hành tàng với nguyên liệu hẹp hòi của họ mà cũng không
đặng quyền lập cơ thể tương trợ lấy nhau, rất cần yếu cho những kẻ nghèo hèn,
là vì Đạo thiếu quyền chủ sản (Personnalité civile).
Những
huê lợi của chúng tôi đã bị phá tán ngay khi nó mới nảy sanh ra, vì Đạo Cao Đài
chẳng đặng làm chủ sản nghiệp chi của nó, chưa đặng nhìn nhận về chánh thể và
cũng không tạo đặng một hội giáo hầu làm chủ sản nghiệp.
Kể một
người phẩm giá thường tình mà chống chỏi với dục tâm, có thể khai quyết rằng: “Cả
của cải nầy là của tôi” và đặng làm chủ vĩnh viễn gia nghiệp của họ đứng
tên, khi họ đã hiểu chúng tôi không có phương nào buộc tội họ trước tòa án thì mới để tin sao đặng ?
Chúng
tôi cầu xin thiết yếu cho điều khuất nhược ấy tiêu hủy và xin đặng phép
lập một hội giáo rồi lấy đó đứng làm chủ sản nghiệp đặng dùng để cứu giúp kẻ
nghèo hèn.
Chừng đó, chúng tôi sẽ có đủ quyền nói đến lòng nhơn
hậu của Pháp triều và bày tỏ ra rằng tinh thần Thiên Chúa giáo và Nho giáo
không có phản khắc cùng nhau và tôn chỉ Lang sa, nếu thật hành cho
chánh đáng thì giúp hay cho sự mở mang và điều hạnh phúc cho quốc dân Nam Việt.
Sự tăng tiến nầy, quốc dân Nam chẳng hề trông nơi vương quyền bạc nhược của họ
mà có đặng.
Xin cho
chúng tôi có phương pháp đặng đeo đuổi theo thượng đạt của chúng tôi tức là cái
thượng đạt của các Ngài đó vậy, và đừng để cho chúng tôi chịu khuất nhược, dầu
trong xứ bảo hộ cũng vậy, là nơi mà Đạo của chúng tôi đã cảm hóa đặng chiến đấu
với sự tham tàn đương nhiên thành hại.
Ấy chẳng phải nhà vua không muốn tôn chỉ của chúng
tôi, mà tại các tham quan ô lại bị nó chỉ trích, nên xung đột chiến đấu đặng
làm cho ngăn trở cái tài cảm hóa của nó.
Ấy là Việt Nam tối cổ của quan lại buổi xưa, ấy là xứ
Cao Miên cũ kỹ với tục lệ lâu đời đã hiểu cả giá trị tinh thần giáo lý của
chúng tôi, mà do các quan lại phát nộ, e cho thất phát tiểu lợi của họ. Thật
chẳng hề khi nào phải chính nhà vua, vì nhà vua cũng thường muốn cho cả quốc
dân mình đặng hưởng hạnh phúc.
Chung
quanh chúng tôi, xúm xít những hạng lao động về đất điền, hạng thương nhơn nho
nhỏ, hạng người chơn thật chẳng biết mưu chước là gì, hạng người duy biết lành
gọi là lành và chỉ trông mong nơi kết quả của sự làm lụng của họ; hạng đã đeo
đuổi theo sự sanh hoạt “không trông công danh mà cũng không trông lợi
lộc” tả theo lời của Edmond Rostand; tuy họ không có tìm kiếm cái đặc ân nào,
duy ít nữa muốn gìn giữ đặng cả của cải do bởi công trình làm lụng của họ.
Ấy vốn
là những người đã không chịu từ bỏ đức tin và thờ phượng tổ phụ của họ, dầu
rằng nhiều sở lợi họ có thể thâu thủ, ấy cũng là những hạng người mà họ trọng kỉnh sự phải bất cứ nơi nào mà
đến, và kể cho rằng : xa lánh một giáo lý cao thâm và tinh khiết có thể
gần gũi cùng Đạo nhà của họ là một điều thất đức.
Muốn làm cho ra hiện tượng những phương cải cách ấy, chúng tôi định, cũng như
mọi việc khác, là duy để tín nhiệm trọn vẹn nơi Pháp triều vì lịch sử của Pháp
đã đứng đầu văn hóa, quyết định lẽ nầy, và chúng tôi trông đợi với tấm tình
nhẫn nại cho qua đỗi khảo đảo thử thất chúng tôi, và những điều liễu kết hay ho
đã thành tựu, e cho không thường trọn khai cho Pháp triều hiểu thấu.
Chừng
ấy nước Pháp sẽ nhìn nhận chắc rằng : do nơi tay của nước Pháp thâu hồi đặc ân
trước nhứt theo đường tấn hóa ban cho chúng tôi và trong cơn ấy nước Pháp sẽ ân
hận lấy mình là trễ rộng đưa tay mà dìu đỡ chúng tôi đó.
Lập tại
Tòa Thánh Cao Đài Tây Ninh.
(Ngày 12 tháng 11 năm 1937)
Ký tên
: PHẠM CÔNG TẮC
Giáo Chủ Đạo Cao Đài hay Phật Giáo Chấn Hưng.