Đức Chí
Tôn lập ĐĐTKPĐ để làm cơ quan Chuyển thế.
Ngày 1-12-Mậu Dần (dl 20-1-1939) “Đền Thánh”
Nhơn loại trên mặt địa cầu nầy do nơi các chơn linh tùy theo căn quả mà
luân hồi chuyển kiếp đến cõi trần, thành lập ra một trường học của Đời.
Trong trường ấy có nhiều lớp, và bài vở có nhiều đoạn rất hay ho để cho
nhơn sanh phấn đấu cùng nhau mà đoạt cơ tấn hóa đến các bậc Thần, Thánh, Tiên,
Phật.
Con người mỗi hàng phẩm đều có trình độ
cao thấp khác nhau, noi theo cái trách nhậm ấy thi hành cho đặng liễu kết
hoàn toàn, phòng lập cao phẩm nhơn tước, hay là thiêng liêng chi vị.
Nói ví dụ, một cái gia đình hoặc là xã hội
quốc dân thì có vua tôi, cha con, chồng vợ, anh em, bằng hữu, vv . . . Mỗi
người đều biết cư xử cho trọn bổn phận, thật hành y theo khuôn luật là phụ từ
tử hiếu, huynh đệ cùng phu nghĩa phụ tiết, trưởng huệ ấu thuận, quân nhơn thần
trung, ngoài ra còn tình bậu bạn giao thiệp cùng nhau, thì phải gìn lòng thành
tín, ấy là đủ tư cách làm người, mới mong mỏi vào trường đạo đức, từ từ noi
theo đẳng cấp mà thẳng tiến đến phẩm vị thiêng liêng, tức là cảnh thung dung an
nhàn tự toại.
Trái lại, con người ở thế, đã chẳng lo
nong nả bước hành trình cho xong mà lại còn chen lấn ồn ào dục vọng theo con
đường tăm tối mơ mộng gọi là thích chí hân hoan, chẳng
còn nhớ đến cái phận làm người bao nả.
Than ôi! Phong di tục dịch, đảo
ngược nhơn luân, trong gia đình mỗi người tự do hành động, cha chẳng biết bổn
phận làm cha, con không biết hiếu sự là gì, trai gái không thừa mạng mà
cũng không phụng mẫu nghi . . . Còn vợ chồng thì sớm đổi chiều thay, không gìn
câu tiết nghĩa, luân lý suy đồi, cang thường hư hoại, gia đình như thế thì tức
nhiên đã mất quyền vi chủ.
Người đời thì tín ngưỡng theo thế lực kim
tiền, ưu thắng liệt bại, yếu thiệt mạnh hơn, khôn còn dại mất. Mảng đua chen
trên con đường vật chất hữu hình, không chú trọng đến Thánh đức linh tâm, mượn
hành tàng vô nghĩa mà làm cho vừa lòng ái mộ bất lương, tạo khuôn khổ cho đời
thành ra trường tự diệt.
Hiện nay, cả hoàn cầu thế giới, nhơn sanh
đồng hăng hái bôn xu trên chốn võ đài mà diễn ra một tấn tuồng phấn đấu lợi
quyền.
Ôi ! Lương tâm khuyết điểm, chẳng kể
gì đến đạo đức tinh thần, cõi đời ngày nay đã trở ra màn chiến tranh loạn lạc,
do nơi các cơ trạng tả trên đây, nên Đức Chí Tôn phải đến hoằng khai Đại Đạo,
đặng hiệp cả tánh chất lương sanh của con người duy nhứt vào đường chí thiện,
trau giồi chơn tánh linh tâm cho trong sạch, mong ngày phản bổn huờn nguyên,
hiệp cùng Vô Vi chi Đạo.
Mà muốn thành Đạo Vô Vi thì trước phải
dụng cơ quan hình thức đặng làm nấc thang tiến
hóa, nghĩa là mượn chiếc thuyền nhà Nho mà đưa các chơn
hồn vào đường Tiên cảnh Phật, nên có câu :
Phật đạo cũng như hành bộ khách,
Nền Nho ví tợ chiếc
đò qua.
Nếu muốn đi đến Bồng Lai đảo, Niết Bàn đặng làm Tiên, Phật, mà chẳng qua
đò nhà Nho thì khó mong lên con đường bĩ ngạn.
Con người sanh ra ở thế, nếu chẳng chen
bước đem thân vào đường học cho lảu thông các thứ tuồng đời, đặng giáo hóa đoàn
ấu thơ hậu tấn, hay là chẳng đến trường đạo đức mà học hỏi cho rõ thấu các
phương châm trọng yếu, tầm hỏi những sự chơn truyền cao siêu của Đạo, đặng làm
khách u nhàn thanh nhã, vui cảnh tự toại thung dung, thì đã đành rằng cam phận
thiệt thòi chịu khổ hạnh trong chốn lao lung đời đời kiếp kiếp.
Tóm
lại, kỳ Hạ nguơn cuối cùng , luân lý cang thường điên đảo, cho nên Đức Chí Tôn
giáng trần khai Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ lập thành chánh giáo đại đồng, nghĩa là :
cải cựu hoán tân, cải ác tùng lương, chuyển tạo cơ đời cho trở nên thuần phong
mỹ tục, tức là qui tụ Thánh đức của loài người lại Thượng nguơn cho thuận lẽ
tuần hoàn, châu nhi phục thỉ./.