Chơn luật của Đức Chí Tôn đã chỉ rõ là thương yêu, còn Chơn pháp là công bình.
Vấn đề Chơn pháp.
Ngày 15-9-Mậu Dần (dl 6-11-1938 )“Đền Thánh”
Đức Hộ Pháp.
Đức Chí Tôn đào tạo chơn pháp vô lượng vô biên để cho nhơn loại thi hành
mà đoạt phẩm vị thiêng liêng Thần, Thánh, Tiên, Phật.
Chơn pháp cũng có một như Chơn luật vậy.
Chơn luật của Đức Chí Tôn đã chỉ rõ là thương yêu, còn Chơn pháp
là công bình.
Luật pháp của của Chí Tôn đã chỉ rõ ra sau đây thì toàn cả nhơn sanh đều
nghe hiểu biết và thường nói: Chỉ có một điều là tại không thực hành. Nếu con
người dưới thế nầy đồng thi hành y theo Chơn pháp công bình thì đời sẽ trở nên
tận thiện tận mỹ, mà cơ tận diệt sẽ tiêu tan, không còn thấy tấn tuồng bi ai
thảm đạm như thế.
Tóm lại, cái sở hành Chơn pháp công bình chỉ dùng một câu : “Kỷ sở
bất dục vật thi ư nhân”, nghĩa là: Những điều nào mình chẳng muốn ai làm
cho mình phải buồn than đau đớn thì tức nhiên ta không nên làm mấy điều
ấy cho người khác.
Pháp công bình của Đức Chí Tôn là một cây cân song bằng, một đầu là Tiên
Phật, một đầu là quỉ ma, chánh tà phân biệt đôi bên, ấy là pháp công bình lành
thưởng dữ răn, lành siêu dữ đọa.
Đức Chí Tôn muốn cho con cái của
Ngài đều đặng cao thăng phẩm vị thiêng liêng, chớ không bao giờ Ngài tạo địa
ngục để đày đọa hình phạt nhơn sanh, mà trái lại do nhơn sanh tạo thành cảnh
khổ ấy.
Ví dụ như một ông cha trong gia đình, có khi nào lập khám đường ngục
thất để cầm tù con bao giờ. Những điều khổ hạnh ấy là tự nơi con đào tạo nơi
mặt thế nầy, cũng là một trường học để cho con người suy gẫm, tự giác tâm hồn,
hầu giải thoát bến mê, tầm đến cảnh thiêng liêng an nhàn tự toại.
Nếu con người muốn an nhàn tự toại nơi cảnh thiêng liêng hằng sống thì
phải thực hành y theo Chơn pháp của Đức Chí Tôn.
Ngày nào nhơn sanh trên mặt địa cầu nầy mà biết tôn trọng và thật hành y
theo luật pháp của Đức Chí Tôn cho ra chân tướng thì mới mong thoát khỏi cơ tự
diệt, tức là ngày của nhơn sanh chung hưởng mọi điều hạnh phúc của Đức Chí Tôn
ban tứ./.