Trang

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

1429. Chị Khưu Hiền Duyên kể chuyện bị bắt ở Việt Nam

Chân Như, phóng viên RFA
2016-06-07
Chị Khưu Hiền Duyên, một công dân Mỹ đi Việt Nam làm từ thiện đã bị mất tích vào đêm 26 tháng 5 năm 2016, chỉ vài giờ trước chuyến bay đã định để trở về Hoa Kỳ. Sau nhiều ngày bị giam, chị về lại Mỹ vào hôm 3 tháng 6 năm 2016.


matieulinh01.jpg
Chân Như phỏng vấn chị Khưu Hiền Duyên tại RFA hôm 6/6/2016.
AFP photo

Chân Như: Xin chào chị, chúc mừng chị đã trở về lại nhà an toàn sau một chuyến đi dài và khá khó khăn. Biết rằng chị cũng đã chia sẻ đôi chút trên facebook hôm chị bị bắt đưa đi, chị có thể sơ lược lại sau khi về đồn thì chuyện gì đã xảy ra cho chị?
Khưu Hiền Duyên: Xin cám ơn Chân Như. Khi họ đưa về đồn thì tất cả công an ở đó, 16 người, họ nhất định gán cho mình là trong đảng phái của Việt Tân. Mình trả lời họ là thật sự tôi không thích đảng phái, tôi chưa bao giờ tham gia bất cứ đảng phái nào kể cả Việt Tân. Và duy nhất một đảng tôi theo đó là đảng Nhân Dân; Nhân dân vui thì tôi vui; Nhân dân hạnh phúc thì tôi hạnh phúc; Nhân dân khó chịu thì tôi bực mình.
Chân Như: Khi bị giam giữ trong nhà tù thì câu hỏi nào của công an làm chị ấn tượng nhất?
Khưu Hiền Duyên: Câu hỏi ấn tượng nhất của mình đó là lúc có một anh công an hỏi mình “hồi xưa ba chị đi cải tạo chị có biết ba chị ở trại nào?” Mình cũng thành thật trả lời là ba tôi ở trại Cồn Tiên. Viên công an mới nói “ồ tôi tưởng đâu nếu như cô không chịu khai thật rõ ràng thì tôi tưởng ba cô bị nhốt ở trại này và tôi sẽ nhốt cô vào phòng hồi xưa của ba cô”. Mình mới trả lời là nếu như ông bỏ tôi được vào trong phòng của ba tôi, tôi nghĩ tôi rất đa tạ, hết sức cám ơn ông tại vì đó là một niềm vinh hạnh cho gia đình chúng tôi. Tôi được vào chỗ mà đầy ắp những kỷ niệm của ba tôi thì tôi chẳng còn gì phải nói hết và tôi nghĩ ông đuổi tôi cũng không ra.
Và duy nhất một đảng tôi theo đó là đảng Nhân Dân; Nhân dân vui thì tôi vui; Nhân dân hạnh phúc thì tôi hạnh phúc; Nhân dân khó chịu thì tôi bực mình.
- Khưu Hiền Duyên
Chân Như: Trong lúc chị bị bắt giam thì bên ngoài và đặc biệt là trên cộng động mạng đã lên tiếng kêu gọi trả tự do cho chị. Chị có biết điều đó hay không?
Khưu Hiền Duyên: Thưa thật sự mình không biết. Khi họ cưỡng ép đưa về đồn họ nhốt mình trong phòng xung quanh bốn bức tường thì mình hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ có công an thật sự họ thông báo cho mình biết. Họ hỏi là thật ra cô là ai, chúng tôi bắt cô chưa tới 24 tiếng nhưng cả cộng đồng mạng dậy sóng và nhất định đòi trả người vô điều kiện; Vậy chứ cô là ai? Mình trả lời: tôi không là ai hết.
Tôi nghĩ tại các anh làm chuyện bất hợp pháp như vậy thì không những cá nhân tôi mà bất cứ ai thì cộng đồng mạng cũng sẽ lên tiếng và đòi hỏi, nhưng họ không đồng ý với câu trả lời của mình. Họ bắt phải trả lời theo ý họ muốn. Cuối cùng mình mới nói tôi là tài sản quốc gia của Hoa Kỳ, là một công dân rất ưu tú, là mẹ của một anh lính trẻ, là em của một trung tá bộ binh, là con của một trung úy hải quân, là CEO của công ty tôi WFG; Tôi ở trong các hội từ thiện, trong hội PTA. Mình nói rất nhiều và cuối cùng hỏi là các anh có chịu thả người hay không.
Bên cạnh đó, mình được biết những người lên tiếng đòi ĐCSVN phải trả người thì có những hội đoàn, những giáo xứ mà tôi đã được có dịp đến và giúp đỡ cũng như làm công tác thiện nguyện, bác ái cùng với họ ở đó. Họ biết được tôi vô tội và không có lý do gì để ĐCSVN phải giữ tôi như vậy, nên họ quyết liệt đòi người và còn nói làm lễ cầu nguyện cho mình và thắp nến. Mình rất cám ơn những hội đoàn cũng như các trang mạng cá nhân.
Học được kinh nghiệm gì
matieulinh02.jpg-400.jpg
Chị Khưu Hiền Duyên tại phòng thu đài RFA hôm 6/6/2016
Chân Như: Báo công an nhân dân online của VN hôm 6/6/2016 có bài viết lên tiếng về trường hợp của chị và cho rằng chị đi VN để hoạt động từ thiện chỉ là cái cớ còn thực chất về VN thì CN xin được trích dẫn nguyên văn là “để thực hiện các hành vi chống phá, giúp sức cho Việt Tân lợi dụng sự bức xúc của người dân sau hiện tượng cá chết để kích động xuống đường biểu tình, gây rối, từ đó ý đồ gây bạo loạn”.  Chị trả lời sao về lời tuyên bố này của trang báo công an nhân dân online?
Khưu Hiền Duyên: Thực sự khi đọc bài đó mình thấy rất mắc cười. Ngay từ đầu khi họ đem mình về đồn, họ đã khoác cho tôi “cái áo” Việt Tân. Tôi thấy cái áo đó quá rộng tôi không thể nào mặc được. Nếu như nói những cá nhân nào lên tiếng phản biện lại hoặc không đồng ý với chính quyền của nhà cầm quyền hiện nay đều là Việt Tân thì tôi nghĩ 90 triệu dân đều là Việt Tân hết. Cái áo đó tôi thật sự không mặc được, và tôi cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên hết. Chuyện đó rất là bình thường.
Chân Như: Sau những gì đã xảy ra với chị tại Việt Nam, chị có đúc kết được kinh nghiệm gì cho bản thân mình nói riêng và những người hoạt động từ thiện nói chung?
Họ ép buộc mình, họ đưa ra những câu nói và những bằng chứng rất mắc cười trên facebook. Mặc dù họ nói facebook là ảo nhưng họ dùng những  gì mình phản biện trên facebook để ép mình vào tội.
- Khưu Hiền Duyên
Khưu Hiền Duyên: Trong sáu ngày năm đêm ở trong trại B34 thì hai ngày đầu tiên là hai ngày rất quan trọng tại vì nó sẽ chứng minh rằng người nào là người "chịu nhiệt" được. Họ ép buộc mình, họ đưa ra những câu nói và những bằng chứng rất mắc cười trên facebook. Mặc dù họ nói facebook là ảo nhưng họ dùng những  gì mình phản biện trên facebook để ép mình vào tội. Thành ra mình thấy mình cứ nói lên tiếng nói chính của mình, mình tự tin rằng mình không có làm gì sai. Mình nói thẳng tại sao mình lên facebook nói được thì bây giờ có cơ hội để được gặp trực tiếp họ để được nói cho họ những gì sai trái họ đã đối xử với người dân.
Sau đó mình thấy rằng sau khi họ nhốt mình sau cánh cửa sắt ở trong nhà giam đó, thì mình nghĩ rằng phía sau cánh cửa đó không phải là ngõ cụt của tự do mà nó chính là động lực thúc đẩy mình để đi tìm tự do. Và mình cảm thấy trưởng thành hơn, chín chắn hơn và có được trải nghiệm đúc kết cảm thấy tự tin hơn trong việc đấu tranh cho nhân quyền.
Và trong khi ở trong trại thì mình có cơ hội để ngồi suy nghĩ lại những người mà mình đã giúp cho họ trong những ngày qua, mình cảm thấy cuộc đời của họ sống ngoài đó không có tự do không có nhân quyền. Mình thấy họ cực khổ hơn mình rất nhiều về không những vật chất mà tinh thần. Mình ở trong này vẫn sướng hơn, vẫn khoẻ hơn là có được chỗ nằm an nhàn và mình biết chắc họ (công an) không làm được gì mình hết chỉ làm mất thời gian cho nhau thôi.

Chân Như: Xin cám ơn phần chia sẻ của chị đã dành cho chúng tôi hôm nay.