Trang

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2025

5469. Đức Hộ Pháp gởi thư cho phái đoàn Việt Minh (4-7-1954)

 Vì lẽ Đạo, vì tiền-đồ Tổ-Quốc giống-nòi, chớ không vì công danh, vì quyền-lợi hay là vì ai nên chúng tôi đứng ra đảm-nhận mối dây liên-kết này xin quí Ông để tâm xét-đoán.

Sau khi gởi thư nầy thì ngày hôm sau có cuộc gặp mặt hai bên. (xem bài tt). BBT

Ngày 5 tháng 6 năm Giáp-Ngọ (Demanche 4 Juillet 1954):

Sáng ngày tôi và Ông Bảo-Thế hội nhau đi xem lại bức thơ và trình cho ĐỨC NGÀI xem, ĐỨC NGÀI có tu-chỉnh lại vài chỗ trước khi chúng tôi gởi cho phái-đoàn Việt-Minh.

Bức thư đó như vầy:

Kính gởi Ông Tổng-Trưởng Phan-Anh và Quí Ông Nhân-Viên
Phái-Đoàn Chánh-Phủ Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa tại Génève.

Kính quí Ông,

Nghĩ vì muốn mưu cầu hòa-bình và hạnh-phúc cho dân-tộc Việt Nam đã chín năm thống-khổ, chúng tôi không ngần-ngại đến đây gây cuộc tiếp xúc với quí Ông đặng cùng nhau áp-dụng những phương-pháp thực-tế để chấm dứt chiến-tranh.


Trong những cuộc tiếp xúc vừa qua, chúng tôi nhận thức thiện-chí của quí Ông, cũng như quí Ông nhận thức thiện chí của chúng tôi, làm cho chúng tôi đều được hài lòng, chúng tôi hân-hạnh để lời cám ơn quí Ông.

Có một điều thắc-mắc là dầu muốn dầu không trong xứ Việt Nam yêu-quí của chúng ta đã có hai chánh phủ đối-lập là Chánh-Phủ Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa và Chánh-Phủ Quốc-Gia Việt Nam. Cả hai chánh-phủ không đồng ý-chí và tranh-tụng chống-báng nhau chớ không đặng khéo-léo nương nhau như trong lập-trường tranh-đấu của Soekarno và Sharyar nơi Nam-Dương Quần-Đảo.

Trong cuộc lật-đổ chánh-quyền Pháp-thuộc, ta đã hi-sinh xương máu bởi nạn tương-tàn tương-sát nhiều hơn là sự hi-sinh chiến-tranh với Pháp nên mới biến hình một phần tranh đấu võ-lực và một phần tranh-đấu chánh-trị. Nếu không khéo tính, thời-cuộc sẽ đưa đẩy ta đến một cảnh-tượng như Triều-Tiên buổi nọ.

Thãm-khổ cho dân-tộc Việt Nam là hai Chánh-Phủ ấy không thừa-nhận lẫn nhau đặng đi đến một cuộc triệu-tập hội-nghị hiệp-đồng đàm-phán ngõ hầu lập thành chánh-phủ thống-nhứt.

Lẽ dĩ-nhiên theo ý-kiến của ĐỨC HỘ-PHÁP thì hai bên phải được đồng danh, đồng đẳng, đồng ý, đồng tình thảo-luận những biện-pháp cụ-thể để chấm-dứt chiến-tranh.

Thiết-tưởng việc nội-bộ của Việt Nam nên để cho dân-tộc trọn chủ-quyền xử-liệu, còn như để nước Việt Nam làm bãi chiến-trường cho ngoại-quốc phân-tranh quyền-lợi và tư-tưởng chủ-nghĩa bất sách.

Trong cuộc tranh-đấu giải-ách lệ thuộc nước nhà thâu quyền độc-lập thì về mặt kháng-chiến cũng như mặt thương-thuyết thâu-hoạch một thắng-lợi vẽ-vang cao-trọng đối cùng quốc-tế. Hội-nghị Génève đã chứng-thật điều ấy, nếu ta biết tự-trọng, tự quyền, tự mình định-liệu mạng-vận tương-lai thì giá-trị ấy mới về ta toại-hưởng, còn như trái lại để có kẻ ngoại-nhơn nhúng tay vào đó, thì tự nơi ta đã tỏ thái-độ trước mặt quốc-tế rằng ta còn tinh-thần lệ-thuộc.

Vì lẽ Đạo, vì tiền-đồ Tổ-Quốc giống-nòi, chớ không vì công danh, vì quyền-lợi hay là vì ai nên chúng tôi đứng ra đảm-nhận mối dây liên-kết này xin quí Ông để tâm xét-đoán.

Nay kính.

Bức thư viết xong, được Ông Bảo-Thế ký tên gởi cho phái-đoàn Việt-Minh và sau khi ĐỨC NGÀI chuẩn-phê.

4 giờ chiều ĐỨC NGÀI định rằng trước khi trở về Paris phải mời phái-đoàn Việt- Minh dùng lại bữa cơm với ĐỨC NGÀI và phái-đoàn của Đạo tại nhà hàng nào tùy ý định của anh em bên ấy, nên cho Ông Thái đến Hotel d'Engleterre tiếp-xúc và mời dự tiệc. Ông Trần-Thanh-Hà (liên-lạc-viên) xin để báo-cáo cho Trưởng Phái-Đoàn hay rồi sẽ trả lời sau.