ĐHP: các phần tử trong thánh thể của Đức Chí Tôn Qua nói rõ chẳng phải Chức Sắc Thiên Phong mà trọng yếu, chính mình bản đồ của Đức Chí Tôn đã vẽ rõ: Trên Đại Từ Phụ dưới là mấy em đó đa nghe! Chớ chẳng phải thánh thể Đức Chí Tôn là Chức Sắc Thiên Phong mà thôi,
LÀM NGƯỜI ĐỨNG GIỮA XÃ HỘI PHẢI TÌM PHƯƠNG LẬP VỊ MÌNH.
Đêm nay là đêm Rằm
Thượng Nguơn tức nhiên là cái lễ tối yếu tối trọng của Đạo buổi khai niên đó
vậy, bình thường ngoài đời dầu cho quan dân, tứ dân, tứ thứ: Sĩ, Nông, Công,
Thương, Ngư, Tiều, Canh, Mục, họ thường đi lễ đầu năm kiếm hiểu coi giá trị của
mình trong một năm qua thể nào. Ngày nay Bần Đạo bắt chước theo họ tìm hiểu cân
lường thử coi giá trị của chúng ta đã là phần tử của thánh thể Đức Chí Tôn ra
thể nào.
https://khoinhonsanh2014.blogspot.com/2020/05/3182-giao-ly-pho-thong-bai-9.html#more
https://khoinhonsanh2014.blogspot.com/2023/05/4637-ba-bai-dien-van-cua-uc-ho-phap.html#more
https://khoinhonsanh2014.blogspot.com/2023/05/4641-uc-ho-phap-day-ve-hoi-thanh.html#more
Hội Thánh, mấy em
nam, nữ lưỡng phái còn trong hàng Tín Đồ nghe Qua nói rõ: Thánh thể Đức Chí Tôn không phải Chức Sắc
Thiên Phong mà thôi, các phần trong nền Chánh Giáo của Ngài mấy em phải biết
trong thân thể của mấy em thế nào chẳng phải đầu óc mặt mũi tay chân là cơ quan
trọng hệ gọi là trọng yếu, dầu cho một sợi tóc móng tay cũng trọng yếu vậy; các
phần tử trong thánh thể của Đức Chí Tôn Qua nói rõ chẳng phải Chức Sắc Thiên
Phong mà trọng yếu, chính mình bản đồ của Đức Chí Tôn đã vẽ rõ: Trên Đại Từ Phụ
dưới là mấy em đó đa nghe! Chớ chẳng phải thánh thể Đức Chí Tôn là Chức Sắc
Thiên Phong mà thôi, bây
giờ Qua nói: Qua thuyết đêm nay cho mấy em Tín Đồ nam, nữ với mấy đứa nhỏ hậu tấn nghe đó vậy phải để ý
hơn hết nghe! Phàm
chúng ta đã sanh trưởng làm người đứng giữa xã hội nhơn quần chúng ta đương
nhiên phải tìm phương lập vị mình, ai ai cũng như ai, nhưng sở dụng của mỗi
người đều muốn làm thế nào cho giá trị mình trên thiên hạ lẽ hằng nó vẫn vậy,
khi lập thân danh của mình rồi dầu muốn dầu không trí não mình vẫn so sánh cân
lường định giá trị của nó coi hạng nhơn sanh nào, mình đứng vào hàng phẩm nào
và thân danh của mình giá trị bực nào lẽ tự nhiên trí óc ai cũng vẫn vậy. Chúng
ta ngó thấy một vị quan chẳng cần nói cao kỳ cho đến Vương Đế công thần chỉ lấy
bực thường theo quan viên có sứ mạng cầm quyền trị dân, có cái sở hướng định
chí của họ làm thế nào để lưu lại miệng đời cái danh tiết yếu trọng, danh để
cho thiên hạ tôn sùng kính nễ, vì thế cho nên trường quan lại không luận để lại
một phương sống là Tam Cang Ngũ Thường, còn ba hạng nữa, trước khi xuất sĩ buộc
mình phải cho có đủ là liêm, khiết, để lại trong trí não thiên hạ một cái giá
trị. Nhà giàu làm lụng cực nhọc cốt yếu làm cho có của tô điểm danh giá của
mình; tôi không được sang mà đều tôi có của tôi làm oai cũng được vậy, lẽ tự
nhiên thời đại nó vẫn vậy, lấy giá trị nó cân lường giá trị, coi nó lập cho
mình năng lực bao nhiêu, khinh trọng quí hèn dường bao, chúng ta ngày nay cũng
vậy, mấy em cũng vậy, phàm mấy em cũng nghe một lời huyền bí thiêng liêng của
Đại Từ Phụ đến cùng chúng ta với một phương pháp phi thường là ngòi bút, đến
đặng tương thân, tương ái với chúng ta và cả thảy đều nghe đều ngó thấy đều xu
hướng chạy theo Ngài, chịu biết bao nhiêu khổ não truân chuyên cùng Đạo, ít nữa
mình phải kiếm coi cái hy sinh của mình ở đâu, chạy theo Ngài giá trị thế nào
là lẽ tự nhiên phải vậy, ta phải làm cho được đặng định giá trị của mình.
Bần Đạo nói dầu cho
bực Công Khanh Vương Hầu Khanh Tể giá như phú hữu tứ hải thế nào đi nữa nội
trong một kiếp sanh là hết, chúng ta ngó thấy trường đời nào là Đài Tần Đảnh
Hớn, ngày nay danh thể có còn tồn tại chăng? Chúng ta đặng ngó thấy trên mặt
địa cầu nầy đã có một quyền hạn trị thế biết bao nhiêu danh giá cao trọng, nhơn
loại đã lập vị nơi mặt thế này, chúng ta chỉ đọc lại mấy trang sử không có chi
lạ, là sự giàu sang của họ tạo để nơi mặt địa cầu này, đời này qua đời kia biết
bao nhiêu là giai đoạn. Sự tồn tại của nó chẳng khác như cái bông sớm nở tối
tàn không giá trị chi hết. Chúng ta để trí não so sánh bao nhiêu đi nữa, chúng ta
chỉ ngó thấy hình bóng bất quá như ánh sáng hào quang của mặt Trời đi ngang qua
cửa sổ mà thôi, không có chi trọng hệ. Đương nhiên bây giờ chúng ta đã ngó thấy
con đường trước mắt giục thúc nhơn loại tranh đấu vì danh lợi, quyền thế, thế
nào chúng ta móc cân tinh thần để định giá trị coi, thấy rằng không có giá trị
chi hết, như giấc chiêm bao, giấc huỳnh lương mộng mà thôi. Chúng ta mang danh
ra trước thời kỳ ngộ Đạo, đứng giữa con đường Đức Chí Tôn đi ngang qua đầu chớ
không thấy hình ảnh của Ngài, nhưng chúng ta cũng hưởng được mùi vị sống, mùi
vị thiêng liêng của Ngài chỉ biết được điều mượn mảnh hình hài xác thịt này làm
con thuyền Bát Nhã độ thế cứu đời, lấy cả khối trí óc tinh thần này làm câu kinh vô tự đặng chuyển cả
tinh thần loài người tiến tiến triển trên mặt nhơn đạo của họ, đặng bảo thủ cái
sống còn trên mặt thế gian nầy, đem mảnh thân nầy đưa trong tay Đức Chí Tôn cho Ngài lập phương
cứu khổ, chẳng phải sống của đời mà thôi, chúng ta còn đảm nhiệm cái sứ mạng
thiêng liêng quí hóa hơn trước, chúng ta còn lấy linh hồn chúng ta làm mực
thước đặng cứu vớt các linh hồn sa đọa làm cho họ có danh giá cao trọng. Bần
Đạo nói sơ qua bao nhiêu đó cho cả thảy con cái Đức Chí Tôn để ý tìm coi thể
nào rồi tự định giá trị lấy mình.