27/- Ngày 10-12-1926 (âl. 06-11-Bính Dần): Ðức Thái Bạch & Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ và dạy đạo.
Vendredi 10-12-1926
(06-11-Bính Dần)
THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội, chư Nhu, chư Tín Nữ,
Ða tạ.... Ða tạ..... Cười.
Như Nhãn gan lớn thiệt, Thánh ý Thầy.
Thái Bạch - Hỉ Ðạo Hữu,
Tệ Ðệ tề quới: đòi Ðạo Hữu lên.
Thánh ý Thầy Lão chưa đem thố lộ, chẳng qua Thầy muốn
để vậy mà xem sự hành Ðạo của chư Ðạo Hữu đó.
Thơ, Thánh Thất đòi lại đặng cùng chăng là tại nơi Thơ
và vợ Thơ, Thầy và Lão đợi xem.
Thượng Trung Nhựt, Hiền Hữu biết rằng Thánh Thất nầy
chư Ðạo Hữu cũng có tổn phí, đợi kẻ gian manh làm thế nào mà đòi. Chư Ðạo Hữu
thế nào mà trả, trước mặt luật Trời chưa phải dễ sang đoạt nghe à....
Lão sẽ điều đình, Thầy sẽ dạy Lão làm thế nào cho
chúng nó biết oai linh Thầy.
Chỉnh Ðàn. Trung bạch Ngài dạy về sự đám táng của
Tương?
Thây kệ kẻ vô dụng.
THẦY
Các con,
Thầy buồn lắm, các con cái biết nhơn sanh lắm chịu đau
đớn khổ não, Thầy muốn làm thế nào giảm bớt cái kiếp đày các con, lại còn quyết
đóng cửa luân hồi cho tuyệt lối sanh sanh tử tử, nhưng mà trong hàng Môn Ðệ có
đứa phản Thầy. Các con ôi, nếu Thầy bỏ các con thì các con sẽ thế nào.
Thầy chẳng phải sợ chi cho Ðạo, ngặt lòng thương yêu
Thầy nó làm cho Thầy đau đớn, thấy tên tuổi nhiều đứa yêu dấu Thầy đã bị treo
tại cửa Phong Ðô đợi ngày hành xác. Thảm thay! Ðau đớn thay!... Ðại lụy!
Các con giữ mình cho lắm nghe.
Các con, chư Nhu cầu Ðạo thượng sớ.
Trung xin cho Cư đọc. Ðặng.... Lý Thái Bạch không
chịu.
Nhuần, con nghe, con đợi Thầy dạy dỗ chồng con đạo đức
chút đỉnh. Nó có tâm hiền mà ngặt Ðạo cũng chưa thông, chưa phải hồi lãnh mạng
lịnh độ rỗi con cái Trung Huê của Thầy, con an lòng nghe.
Huỳnh Thị Sanh:
Sanh
đời nắng lửa với mưa dầu,
Tội là đâu phước lại là đâu.
Chiu chít như chim cơn khuất bóng,
Mơi vui rồi tối chịu đeo sầu.
Thâu
Lâm Am Cung:
Trương
cung chim đỡ thế nào đang,
Mất phước ôn nhu ấy mất nhàn.
Quyền biến dầu mình khi buổi ngặt,
Dằn lòng chớ tránh kế mưu gian.
Thâu
Sum
vầy các sắc các con nhà,
Dầu phải sang hèn cũng một cha.
Nương dựa con tua vầy hiệp bạn,
Ðường đời cũng thế chẳng bao xa.
Thâu
Trung, nó là kẻ yêu Thầy, con khá dạy nó cách cầu nguyện
để thờ phượng Thầy.
Xà
inh con chớ ngại ngùng chi,
Các việc con xin ý đặng tùy.
Nền Ðạo của Thầy nền Ðạo cả,
Con con đừng sợ thị hòa phi.
Thâu
Thầy cũng dặn Trung như vậy.
Mi
trừng nhãn kiến giữa không trung,
Choán khắp Càn Khôn đã thấu lòng.
Ðặng dạ nhơn sanh chưa phải dễ,
Ðạo mầu khởi lập xuất nơi Ðông.
Thâu
Nguyễn Văn Ðủ:
Ðủ
mùi cay đắng chịu cùng đời,
Ðã thấy ra gì đó hỡi ngươi.
Lần lựa chưa xong Nhơn đạo giữ,
Mà nam đã chất thấu vênh Trời.
Thâu
Thuộc:
Thuộc
lòng hai chữ ái nhơn xưa,
Phải đức trái oan trả nợ thừa.
Lữ Vọng bảy mươi còn sự nghiệp,
Huống ngươi ..... tuổi lợi danh chưa.
Thâu
Ní:
Ní
na sớm xóm với chiều làng,
Ðã khởi oan mà chẳng phải oan.
Ngơ ngáo thế tình, ngơ ngáo phận,
Bao chừ Thầy hỏi đặng vinh sang.
Thâu
Tái cầu cho hai đứa nhỏ nghỉ.
THẦY
Các con thượng sớ.
Nguyễn Văn Cỏn:
Cỏn
con sự nghiệp cũng bồng tang,
Lợi lộc tí ti cũng nhận nhàn.
Ðức tám tội mươi như Lão lộ,
Nhằm nơi phải chợ chẳng so hàng.
Thâu
Cho
hay nhơn định chẳng qua Trời,
Non đảnh đưa xuồng gặp khó bơi.
Chi bẳng tùy theo Thiên ý định,
Cũng như buồm thuận gió đưa hơi.
Thâu
Hoài:
Hoài
cố tư nhân tánh Ðạo tâm,
Nhơn nhơn dĩ định thánh Thiên tâm.
Tu thân bất viễn sanh môn nhập,
Thạnh khí cường chơn hạnh ngộ thần.
Võ Văn Chánh:
Chánh
khí bất năng nạp chánh tà,
Nhơn sanh tại thế thị như ma.
Thiên môn hữu thỉnh vô nhân đáo,
Ðịa ngục vô ngôn hữu khách hòa.
Thâu
Ðiều:
Ðiều
đình gia thất vẹn nhơn luân,
Cái nẻo Thiền môn giống đám rừng.
Trước muốn bước vào coi nhắm hướng,
Kẻo lầm đường rậm ngỡ ngàng chân.
Thâu
Bính:
Bính
ngọc Tương Như mấy được dành,
Chưa ra giá đáng xót oai danh.
Buông cương đẩy núi xưa Hạng Võ,
Một kiếp chưa rồi hết lối tranh.
Thâu
Dần:
Dần
dà những hẹn với căn tu,
Ðau mắt không lo để đợi mù.
Một bước qua ngày trăm bước trễ,
Một lời chẳng khéo mấy năm tù.
Thâu
Mười:
Mười
voi chưa đủ gọi mình sang,
Huống ỷ khôn lanh cứ hiếp làng.
Tâm địa của Trời đời ắt biết,
Phải toan sợ tội cải tà gian.
Thâu
Khánh:
Khánh
chuông tiếng khởi giục nhơn sanh,
Bỏ ác mà đi đến nẻo lành.
Kiếp phước phải ngừa lo kiếp phạt,
Hễ là có thưởng phạt theo mình.
Thâu
Triệu:
Triệu
thành vị vọng phước tinh suy,
Phấn khí đắc tâm đắc thế thì.
Hậu vận vinh huê thiên lý mộng,
Bất như nhàn lạc tụng A Di.
Thâu
Ðoàn Văn ...:
Thảo
căn mộc bổn thạnh tương cầu,
Ngự hám công khanh nhứt thế ưu.
Sanh tịch han tri căn số tác,
Hà do thế sự độ cao mưu.
Thâu
Ðặng:
Ðặng
vàng mà bỏ kiếm đồng thau,
Sự nghiệp vì đây cũng để vào.
Trí não không cơn vui đạo đức,
Ðức không đủ đặng có nên giàu.
Thâu
Lê Văn Hát:
Hát
lường chèo chống cũng đưa bơi,
Cầu Phật cầu Tiên cũng đợi mời.
Thiệt dạ Ta khuyên về ít bữa ,
Vái van thưa tội với Ông Trời.
Thâu
Sĩ
tử nhà văn cũng tiếng rằng,
Chẳng gìn nết hạnh khách Nho văn,
Ðem câu nhơn nghĩa khoe ngoài miệng,
Xảo trá hung hăng ít kẻ bằng.
Thâu
Huỳnh Thị Hảo:
Hảo
tai một gái nữ anh tài,
Mới biết mà tâm Ðạo quá hay.
Khá bắt chước nhuần lo độ chúng,
Dầu nên thành Phật cũng Bồng Lai.
Thâu
Huỳnh Thị Tức:
Tức
y tức thực khỏi lo chi,
Tu tánh tu tâm khá kịp thì.
Nương phướn Tây Thiên về cảnh tịnh,
Bỏ nơi phiền não chịu ai bi.
Thâu
Lê Thị Tùy:
Tùy
duyên tùy phận đãi cùng đời,
Ðừng rán tranh giành phải mỏn hơi.
Nước vốn đầy sông tùy kẻ xách,
Lộc kia đầy đất tại người dời.
Thâu
Nguyễn Thị Lươm:
Lươm
lo hai chữ phước nơi nhà,
Chẳng biết tu lại đến hỏi ta.
Mượn chước cầu nghe đôi việc muốn,
Rồi ra cũng giữ một lòng tà.
Thâu
Ngô Thị Hiền:
Hiền
lương tánh đức vốn thiên nhiên,
Mảng tưởng chồng con phải chịu hiền.
Thầy dặn đừng lo điều quá trí,
Ðời Ðời Ðạo Ðạo mới là nên.
Thâu
Bùi Văn Nhầm:
Nhành
vàng tuy chẳng đượm sân Ngô,
Cái miệng trung trinh giống Ðổng Hồ.
Chánh trực vô tư thiên hạ ghét,
Thường xem khách trọng giống chàng Tô.
Thâu
Nguyễn Văn Nở:
Nỡ
đem chén ngọc đựng màu chàm,
Chẳng biết phận mình thế cuộc ham.
Thương kẻ dò đường không gặp tiếp,
Của không gìn trọn bụng hằng tham.
Thâu
Lượng
trên đã mở đức nhiêu dung,
Tu tánh từ đây Ðạo khá tùng.
Trước dại sau thôi đừng dại nữa,
Kẻo không thoát khỏi cửa Diêm Cung.
Thâu
Nguyễn Thị ...:
Thấm
duyên con trước giống nên hiền,
Phải kiếp trần gian phải kiếp Tiên.
Còn sống một ngày lo đạo đức,
Chi chi con khẩn toại như nguyền.
Thâu
Nguyễn Thị ...:
Tường
đông bóng nguyệt xế đầu nhành,
Con đã kiêng dè sợ Ðấng sanh.
Mượn kiếp đào hoa răn kiếp trước,
Không tu Thầy dặn khó thi hành.
@@@