36/- Ngày 21-12-1926 (âl. 17-11-Bính Dần): Ðức Thái Bạch & Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ và dạy đạo.
Mardi 21 Décembre
1926 (17-11-Bính Dần).
THÁI BẠCH
Thượng Trung Nhựt, Hiền Hữu nghe Lão dặn phạt há. Nếu
chẳng vậy thì quyền Lão để trị ai. Không một điều nào Thầy dặn Hiền Hữu tuân y
theo. Thử đọc Thánh ngôn lại thì là cử chỉ Hiền Hữu sái hết.
Hiền Hữu không tuân mạng lịnh Thầy, ai tuân?
Hiền Hữu lỗi trước sau trị ai? Phải làm gương cho em
út thì mới phải là anh Cả.
Cái quyền mình nó cũng phải đồng với hình phạt mình,
biết lỗi mình mới đặng trị lỗi người... nghe à. Nội đêm nay phải quì hương.
Chỉnh đàn nghiêm trang đặng Thầy ngự.
NGỌC
HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG
Hỉ chư Môn Ðệ, chư Thiện Nam, Tín Nữ,
Trung, cho các Thiện Nam Tín Nữ ngoài vào, dặn chúng
nó làm thinh thủ lễ nghe. Thượng sớ.
Hoài, con xét xem Ðàn cho nghiêm nhặt nghe.
Nguyễn Thị ...:
Hậu
nhựt công khanh để nối đời,
Thảnh thơi non hứng gió thanh chơi.
Ðua đường Nhơn đạo coi mòn sức,
Công quả đường tu đã phải thời.
Thâu
Cao Thị ...:
Nho
phong một cửa để khuyên người,
Tháng lụn ngày qua đã bỏ trôi.
Sự nghiệp cha xưa không gắng giữ,
Hỡi đâu là hiếu khá đền bồi.
Thâu
Nguyễn Thị ...:
Huệ
trí phải lo dưỡng tánh chơn,
Ðừng lo âm ấp thiệt cùng hơn.
Khuyên lòng khá niệm vài câu kệ,
Bể Thánh nghiêng tai lóng tiếng đờn.
Thâu
Huỳnh Thị ...:
Ðào
hoa mang mặt chịu đông trêu,
Của cải thế gian có một điều.
Chuộc tội mua oan đưa kiếp đọa,
Thành thân khá nhớ lợi danh thiêu.
Thâu
Khưu Thị ...:
Viện
trong đảnh túc của son pha,
Một cảnh sao nay chí một nhà.
Ít đức trách Trời chưa phải lẽ,
Tại mình oan nghiệt trổ sanh ra.
Thâu
Trần Thị Mài:
Mày
dày mặt dạn đến dòm Trời,
Thiệt quá sức rồi chớ phải chơi.
Ta dặn về nhà lo cúng tế,
Tổ tông hoang phế bấy lâu rồi.
Thượng.
Trần Thị ...:
Cận
hiền như ở lộn chi lan,
Chọn lựa người ngay kết nghĩa vàng.
Miệng ngọt lòng chua ai dễ thấu,
Chen vào tội chướng mất an nhàn.
Thâu
Nguyễn Văn ...:
Ðầy
đủ đừng toan để đến tràn,
Công trình gầy dựng nghiệp nhà an.
Chia lo đã lắm công chồng đỡ,
Mái tóc nhớ nay nửa trở vàng.
Thâu
Phạm Thị ...:
Tảo
tần con khá gắng chung lo,
Ðẹp thiếp mới ra nở mặt trò.
Hai gánh chia đồng khi nhẹ bớt,
Coi theo thiên hạ học nên trò.
Thâu
Huỳnh Thị Kẻ:
Kẻ
câu chót núi tính nên gì?
Chưa đứng mà toan muốn tính đi.
Của cải đầy đồng không biết hết,
Cứ ngồi xó ró kiếm phân bì.
Thâu
Ðặng Thị Xược:
Xược
lên cho khỏi đảnh non cao,
Rồi trở xuống lo nỗi té nhào.
Danh lợi đừng rằng đời nễ mặt,
Mình còn lắm kẻ đội trên đầu.
Thâu
Võ Thị Cận, Nguyễn
Thị Huệ:
Huệ
lan chung đứng mái Tây hiên,
Biết phải cùng nhau dữ hóa hiền.
Kẻ đố người làm đôi đứa hại,
Trăm điều nhẫn nhịn mới là Tiên.
Thâu
Ðoàn Thị ...:
Ðịnh
chi trước phải đủ ba lo,
Ðừng tính như đui bước phải dò.
Một tới ba lui hơi ngất ngưỡng,
Nên chi cho đặng nghiệp nhà to.
Thâu
Lê Thị Ðèo:
Ðèo
bồng lắm kẻ xúi con hư,
Hễ biết nên hư khá khử trừ.
Nhẫng giận nhẫng than thêm nỗi khóc,
Biết bao gặp mặt kẻ sanh thơ.
Thâu
Trần Thị Ới:
Ới
hợi mình nay tuổi đã già,
Chết đây ắt sẽ trở ra ma.
Nghe Trời đến dạy điều đạo đức,
Tới học may khi gỡ tánh tà.
Thâu
Nguyễn Thị Xuyên:
Xuyên
dương trăm bộ đấng nên tài,
Vùi lấp bấy chầy chí khí trai.
Dựa cửa rán xem ngoài thế giái,
Nên danh nào phải ngủ nằm dài.
Thâu
Xích:
Xích
Bích thắng Tào cậy gió Ðông,
Nhà cao nghiệp lớn bởi khuôn hồng.
Phàm thân chưa vỗ tay nên sấm,
Thiên lực hòa nhơn khá giữ phòng.
Thâu
Chánh:
Chánh
tâm thân mới vẹn đường tu,
Phải sánh đời này tỉ hữu ngu.
Thanh tịnh thân vào thanh tịnh điện,
Chẳng quen đỉnh núi thấy cao mù.
Thâu