Trang

Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2023

4601. Bài 16, Đạo Sử Q 2.

 16/- Ngày 25-11-1926 (âl. 20-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ và dạy "... Ðường càng dài, bước càng nhọc thì nền Ðạo càng cao, công trình càng rỡ...".

 Mercredi 25 Novembre 1926 (20-10-Bính Dần)

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Hỉ Chư Môn Ðệ, Chư Ái Nữ, Chư Chúng Sanh,

Các con nghe Thầy: Sự biến xảy ra đến nay đã trở thành một trường ngôn luận, có khi cũng náo nhiệt đến nền Ðạo. Kẻ gọi tà, người nói chánh, nơi Thiên Thơ đã có dấu ràng ràng, các con có đi tranh luận cũng nhọc công vô ích. Kẻ hữu phần người vô phước, tin tin, không không cũng chẳng sửa cơ Trời đặng.


Ðường càng dài, bước càng nhọc thì nền Ðạo càng cao, công trình càng rỡ. Ôi! Thầy đã lắm nhọc nhằn vì bầy con dại, muốn ra tay tế độ vớt trọn cả chúng sanh thoát vòng khổ hải, nhưng chúng nó đã nhiểm luyến đầy mùi trần thế, tâm chí chẳng vững bền, thấy khó đã ngã lòng, mới đạp chông toan trở bước. Thầy cũng phải đau lòng mà nắm máy huyền vi để cơ Trời xây đổi, các con nên liệu lấy.

Nơi đây là Thánh Ðịa, Thầy đã chọn chánh chỗ Thánh Thất là đây mà thôi.

Thơ! Con chẳng nên lo xa nữa nghe. Thầy giao sự sắp đặt hành tàng về mọi sự Thánh Thất cho Trung, Tương, Trang, Hóa, làm sao nơi đây cho đặng vững vàng khỏi điều trắc trở. Bốn con nên lưu ý, nhứt là Trang, con hiểu Thầy chăng con? Bốn con điều đình chung lo, có Thầy biết điều thiết yếu và sẽ làm cho các con đặng toại kỳ sở nguyện.

Trung! Nơi Ðàn thứ hai tới đây, con nhớ cho các Thánh nội Sài Gòn và Chợ Lớn hay đặng đến hết cho Thầy dạy nghe.

Thầy tưởng dùng máy đèn có khi làm cho mất sự tịnh trong lúc hành lễ mỗi Ðàn, nhưng đã có rồi, con liệu tùy tiện mà làm sao cho êm tịnh.

Trung! Cho Chư Nhu cầu Ðạo thượng sớ.

Ngô Trung Bình:

Nguồn Ðạo tìm vào đã tận nơi,
Rán đưa chơn tục chí đừng dời.
Bao nhiêu lỗi trước tua kềm sửa,
Căn mạng nên Ta phải để lời.

Thượng.

Trương Quang Huê:

Lời ngay mích bụng dạ đừng nao,
Mong mỏi đường theo cửa Ðạo vào.
Vào đặng thấy nguy đừng trở bước,
Bước an chí ấy mới thanh cao.

Thượng.

Nguyễn Hữu Trinh:

Thanh cao tập chí mắt xem thời,
Ðời thấy đã nhiều chán nữa thôi.
Thôi rán lần đường dò bước trễ,
Trễ lâu cũng tới chí đừng lơi.

Thượng.

Nguyễn Văn Thành:

Chí đừng lơi mới đáng trượng phu,
Mượn nhành dương rưới khỏa cơn sầu.
Rừng chiều ác lặn con trăng lố,
Chậm rãi đường về bước trở thu.

Thượng.

Hà Văn Hành:

Thu về Ðông vội trở màu sầu,
Sầu thảm chờ qua lúc đớn đau.
Ðau bước đường xa hầu đến chốn,
Chốn nao đạo hạnh tập tâm cầu.

Thượng.

Nguyễn Văn Lục:

Tập tâm cầu Ðạo chớ sơ sai,
Chí ấy sau nhờ vận hội may.
Tòng lảnh chim chiều con lạc cánh,
Lần đường chớ nệ dặm đường dài.

Thượng.

Huỳnh Văn Kiêu:

Ðường dài vắng bước nỗi quanh co,
Ðường bước từ nơi rán chí dò.
Dò đến hang Thần nghe hạc gáy,
Gáy non Nam Việt có Trời lo.

Thượng.

Nguyễn Văn Út:

Trời lo đâu nệ nhọc công trình,
Nhọc sức vì thương đám chúng sanh.
Sanh dưỡng, dưỡng sanh rồi phải độ,
Ðộ cho trở bước lại đơn đình.

Thượng.

Mai Văn Thành:

Ðình bước vì chưng ngán bước đường,
Ðường mơi thơ thới cỏ phơi sương.
Sương nồng nhánh liễu chim bay liệng,
Luyện đặng trường sanh thoát thế thường.

Thượng.

... ... ...

Thường ngày cay đắng phải âu lo,
Ðộ dẫn nhằm nơi phải gắng dò.
Trau tánh ôn hòa chừa cải trước,
Dựa hơi rừng quế cũng thơm tho.

Thượng.

Lý Thị Há:

Lý diệp chờ xuân nhánh trổ bông,
Thị thành chen lấn lại rừng tòng.
Há đem tấc nguyện làm công quả,
Bước tục nhờ may bước khỏi vòng.

Thượng.

Tô Quế Tươi:

Khỏi vòng mê tín lại đường ngay,
Lạc nẻo mau chơn liệu trở quày.
Ðạo đức để lòng từ ấy giữ,
Chủ trung đã gặp Ðấng Cao Ðài.

Ðài các chưa từng miếng ngọt ngon,
Rán công hậu kiếp đặng vuông tròn.
Tròn nền đạo đức nghèo là quí,
Quí gặp hồng đem điểm bức son.

Thầy thâu hết hai bên Nam và Nữ.

Trung, con gởi tin cho Khỏe ở Bạc Liêu rằng: Thầy đã chứng và khen lòng thiết thạch của nó. Nó bị sự cản trở chẳng đặng hầu Thầy mà thọ phong Thiên Ân.

Nhưng cứ việc độ rỗi làm xong phận sự, Thầy sẽ gia phong. Thầy ban ơn cho các con.

@@@