Giờ Sửu 23-3 Canh Ngọ
(21-4-1930)
Tái cầu:
Thầy, các con
Tr...! Thầy lập nền Đạo nầy ra, là do nơi Thiên-thơ, lại cũng có lòng Từ-Bi, để
vớt cả mấy chục triệu ức nguyên-nhân lớn-lao, trở hồi cựu-vị. Thầy biết có
những chơn-linh, vì lãnh mạng tá phàm, mà dìu-dắt các con của Thầy, nên chẳng
nại công lao-nhọc, yêu cầu cùng Tam-giáo nới tay cho Thầy cứu rỗi các con.
Than ôi! Công-trình Thầy và
các Đấng Thiêng-liêng thì nhiều, mà tấc thành của mỗi con, thì không đặng mấy;
nhiều phen sóng khổ, muốn chìm đắm các con, mà Thầy phải sợ cho đến nhăn mày
khổ-lụy. Thấy vậy, chẳng đành, Thầy phải sửa-cải Thiên-cơ, mà để cho mỗi đứa
được có ngày giờ, và thế-lực mà dìu-dắt nhau, cho tròn phận sự; nhưng rốt lại,
tà quyền cũng lấn-lướt chất Thánh, bước tục dẫn chơn phàm; Thầy rất đau lòng mà
dòm thấy con cái liếu-xiếu, bị lâm vào đường tà-quái.
Đứa thì bị mê-tài, đứa thì
ham cận sắc, đứa bị biếm vào lối lợi-quyền, đứa bị xô vào nơi thất-đức. Mỗi đứa
mỗi nẻo, đều quăng sạch chất thiêng-liêng, lầm-lũi đưa tay theo mấy mươi động.
Hại nữa, là các con lại bị nó
tàng-ẩn, xô cho dang nhau, bứt nghiến tình đoàn-thể, chặt lìa dây liên-lạc;
giành xé cắn-rứt nhau, như kẻ khác nhà, gà riêng ổ; cho đừng có thế-lực chi, mà
kình-chồng với chúng nó; rồi rốt cuộc lại, thì các con lần lần bị manh-mún phân
chia, sa vào hang sâu vực-thẳm.
Thầy tưởng để cho các con
lo-liệu giành-giựt, đương cự với chúng nó; nhưng dòm Thiên-thơ, thì tám phần
mười, đã sa ngay vào chơn của quỉ-vương vày-đạp; mà phần đông, các con là bậc
phẩm-cao, chức trách trọng-hậu; Thầy phải ép lòng chịu tư-vị với các con, mà
thố-lộ một ít. Vậy nên biết mà kiềm-sửa bước đường, đặng cứu-chữa căn bịnh cho
nhau, và ngăn-ngừa bước đường cho những đứa sẽ đến.
Tà đã thắng chánh, thì con
làm thế nào mà đương cự cho kham. Con là đứa Thầy đã tin-cậy hồi mới ban-sơ;
tuy bước đường cũng lắm lúc sai-lầm, nhưng nhờ các Đấng Thiêng-liêng thương mà
chỉ-dẫn; nên bước vừa trờ tới, kịp lúc trở ra. Thương hại thay cho nhiều đứa
khác, quyền chưa từng nắm, của chưa đặng cầm, sắc chưa từng gần, lợi chưa từng
thấy; bị lũ quái tùy Thiên-thơ, đem treo trước mắt, mà phải lầm-lũi bước đường;
chơn-linh quí-hóa kia mắc lẫn với xác phàm, mà phải chịu muôn đời chìm-đắm.
Đạo tuy cao, song nên
biết sức quỉ, cũng chẳng hèn; nếu không ngăn-ngừa, dằn lửa nóng trong tâm, thì
lửa Tam-muội của Quỉ-vương đốt cháy. Con khá hiểu lời Thầy, và nên biết rằng,
nếu con chẳng dụng quyền-lực của Thầy, ban cho con, mà đương-cự dìu-dắt các em,
thì một ngày kia, nó dẫn đi lần hồi hết; rồi còn một mình; như chim lẻ bạn, như
phụng lạc bầy; gặp cơn giông-tố kia, cũng chẳng sức gì đởm-đương cho khỏi xa
nơi hắc-ám. Chừng ấy thì Thế-giái phải tạo-lập lại,
sụt các con cho đến địa cầu bảy mươi hai, đặng chờ lúc thiên-niên đày vào
nghiệt-cảnh. Nên biết
trách-nhậm rất nặng-nề, nếu chẳng kham, thì con đường thiêng-liêng kia, đâu
an-vị được.
B...! Thầy đã lấy ân-huệ ban
cho con, rất xứng-đáng; cái ân-huệ ấy, là tấm sắt hộ tâm; sao chẳng giữ-gìn
trọng-trách, làm cho chinh lòng nhau. Chưởng-Đạo Kiêm-Biên lãnh mạng Thầy mà
dìu-dắt; hễ có một bực trổi hơn, thì con đường phải gay-trở thêm. Nếu cái nhẫn
kia chẳng đặng để đứng đầu, làm cho nó phiền trả chức lại, cũng như Lý-Bạch
ngày nọ thì mong chi đi cho cùng bước.
Thầy thấy Thiên-thơ mà đau
lòng, nên mấy lời nầy là lời chót thiết-yếu chung; nơi đây cũng vậy, mà
Kim-Biên cũng vậy, khá chung lo mà gở rối, nghe!
Thầy ban ơn cho các con.
Thăng