Posted by adminbasam on 29/02/2016
Lê
Thị Công Nhân
29-2-2016
Kính
gửi: – Cơ quan chuyên trách về Nhân quyền của Liên Hợp Quốc;
–
Cơ quan chuyên trách về Nhân quyền của Hội đồng Châu Âu;
– Chính phủ các nước quan tâm tới vấn đề Nhân quyền của Việt Nam;
– Chính phủ các nước quan tâm tới vấn đề Nhân quyền của Việt Nam;
– Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ;
– Các tổ chức Nhân quyền quốc tế;
– Quốc hội Việt Nam;
– Các cơ quan truyền thông;
-Các tổ chức và cá nhân quan tâm
Tôi
là Lê thị Công Nhân sinh năm 1979, trú tại P316-A7 khu VPCP, ngõ 4 phố Phương
Mai, Đống Đa-Hà Nội, viết bài tường thuật này tố cáo công an thành phố Hà Nội
xâm phạm chỗ ở và lấy tài sản của gia đình tôi một cách phi pháp và bạo lực,
tại nhà tôi vào ngày 4.2.2016 vừa qua. Sự việc như sau:
Hơn
4h chiều ngày 4.2.2016, bà Hà-Tổ phó tổ dân phố gọi “Nhân ơi” tôi vừa mở cửa
thì ông đại tá công an Ngô Quang Du – PA24 công an thành phố Hà Nội dẫn theo
gần 50 công an mặc sắc phục, thường phục ào ào xông vào nhà tôi. Đi cùng còn có
ông Thuyên-Hội Người cao tuổi của tổ dân phố, cùng ở tổ dân phố số 1-phường
Phương Mai với nhà tôi.
Dưới
sân có khoảng 100 công an vây kín 2 lối vào khu chung cư.
Tôi
hỏi tại sao khám nhà, lệnh đâu thì 1 công an huơ huơ 1 tờ giấy, đọc: khám chỗ ở
của Ngô Duy Quyền (chồng tôi) theo lệnh của công an Hà Nội đã được Viện Kiểm
sát Hà Nội phê chuẩn, căn cứ vào quyết định khởi tố vụ án Thư ngỏ Lợi dụng các
quyền tự do, dân chủ xâm hại lợi ích của nhà nước quy định tại điều 258 Bộ Luật
Hình sự, Thiếu tướng Bạch Thành Định – Thủ trưởng cơ quan An ninh Điều tra Bộ
Công an ký ngày 28.1.2016 (cũng là ngày kết thúc đại hội 12 đảng cộng sản Việt
Nam). Tôi yêu cầu phải được đưa một bản lệnh khám nhà, họ không đưa mà cất đi
ngay.
Khi
ấy trong nhà có mẹ tôi Trần thị Lệ 63 tuổi-chính chủ căn nhà, bị tai biến não
năm 2013, di chứng liệt và câm, nhận thức và giao tiếp hạn chế; con gái tôi là
Lucas Ngô Quyền Thiên Ân hơn 4 tuổi; em gái tôi Lê thị Minh Tâm 35 tuổi. Hai
chị em tôi đứng chặn không cho công an vào nhà. Tôi nói: Tô phản đối cái lệnh
khởi tố và lệnh khám nhà này, vì kể cả chưa bình luận đúng sai 2 cái lệnh đó
thì đây cũng không phải nhà anh Quyền, mà là nhà mẹ vợ anh Quyền. Ngay cả nhà
mẹ vợ anh Quyền thì anh Quyền cũng không thường xuyên ở đây. Một tuần anh Quyền
chỉ ở đây 1, 2 ngày còn lại là ở quê. Khám thì về nhà người đó khám sao lại
khám nhà mẹ vợ người ta. (Đầu năm 2011, ngay khi chúng tôi kết hôn, công an đã
ép Văn phòng Luật sư Phạm và Liên danh (nơi anh Quyền làm việc lúc đó) tìm mọi
cách đuổi việc anh Quyền. Sau đó anh đi làm vài nơi khác, đi đâu công an cũng
đến “hỏi thăm” khiến doanh nghiệp không yên, anh Quyền phải quay về quê làm
nông nghiệp cùng em trai là Ngô Quỳnh – một cựu Tù nhân Lương tâm – cùng vụ án
với nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng năm 2008.)
Chị
em tôi bám chặt cửa không cho công an vào nhà, nói với họ mẹ tôi bệnh nặng, bác
sỹ chỉ định tuyệt đối tránh căng thẳng kích động, nếu không có thể dẫn tới tai
biến lần nữa nguy hiểm tính mạng, Lucas còn quá nhỏ có thể vì khiếp đảm mà bấn
loạn, mong họ vì lý do nhân đạo đừng dùng vũ lực xông vào nhà tôi. Thậm chí tôi
còn nói nếu các anh không biết nhà anh Quyền thì tôi sẽ đi cùng. Mặc kệ chị em
tôi nói như gào khóc, đám công an vẫn ào tới xông vào nhà trong. Chúng tôi trì
người lại bám vào cửa phòng khách thì bị cả chục nam công an bẻ tay, đè đầu lôi
xềnh xệch trên mặt đất ném ra ngoài hành lang. Trong nhà bé Lucas kêu khóc gọi
mẹ lạc giọng, mẹ tôi mặt mũi tím tái, kêu ú ớ.
Chúng
tôi cố vào lại nhà mình thì tiếp tục bị công an bẻ tay, đè đầu, giật áo ném trở
ra. Nỗi uất ức và đau đớn khiến tôi xỉu đi trong giây lát. Mở mắt ra tôi kinh
hãi tột độ khi nhặt được cái áo len chui đầu của em gái tôi rơi dưới đất, còn
em tôi ngồi khóc nức nở cách đó một quãng. Rất may mùa đông chúng tôi đều mặc
nhiều quần áo, nếu không thì với trình độ bạo lực thượng thừa của công an cộng
sản không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.
Vì
quá lo sợ mẹ tôi lại bị tai biến có thể nguy hiểm tính mạng (mẹ tôi bị tai biến
lần 2 cách đây 1 năm) em gái tôi trở nên bấn loạn, kêu khóc không ngừng gọi mẹ
tôi. Tôi chỉ còn biết ôm em tôi cầu nguyện để giữ bình tĩnh.
Trong
suốt nửa tiếng đồng hồ không biết Ngô Quang Du và đám nhân viên đông lúc nhúc
làm gì trong căn nhà 30m2 của mẹ tôi. Sau đó, công an áp giải anh Quyền về và
đưa vào trong nhà luôn. Hai chị em chúng tôi vẫn bị chặn ở ngoài. Hành xử cực
kỳ vô lý của công an khiến chị em tôi có thêm sức mạnh. Chúng tôi lại vùng dậy
lao vào nhà mình và tiếp tục bị chặn lại bằng bạo lực bởi đám công an. Chúng
tôi nguyền rủa chúng “Các người không có bố mẹ, con cái sao mà làm thế này? Các
người làm gì trong nhà một bà già liệt và một đứa bé 4 tuổi? Lũ cướp ngày các
người sẽ bị trời tru đất diệt! Các người là ác quỷ” Một lúc sau chị em tôi mới
chui được (qua cánh tay đám công an) vào nhà mình.
Lúc
đó có khoảng 30 công an ở phòng khách và phòng ngủ bên trong, 1 số đứng nhìn
canh, 1 số vẫn đang lục lọi khắp nơi. Họ cứ đứng áp vào tủ, bàn làm việc, quay
lưng lại phía chúng tôi, lấy các thứ ra và ném vào 2 cái thùng cạc tông của họ
đem theo. Chúng tôi không thể nhìn thấy công an đã lấy những gì, đồng thời bị 2
công an canh 2 bên. Công an khám cả ngăn đồ lót, đọc từng cái hóa đơn tiền
điện, trèo lên gác xép đựng đồ cũ, khám cả vở tô màu tập viết của Lucas. Công
an lục lọi quá kỹ, kỹ hơn nhiều so với hồi khám nhà và bắt tôi đi tù hồi tháng
3.2007. Không những thế “Nó còn ngoáy thùng gạo loạn cả lên.”, em tôi kể.
Anh
Quyền bị công an bắt lúc gần 4h (trước khi khám nhà tôi) tại đường Phạm Ngũ Lão
gần Nhà hát Lớn Hà Nội, khi đang đi giao gà, cá cho khách hàng. Chiếc xe máy cũ
và thùng hàng 1 công an lái đi đâu không rõ. Anh Quyền bị ốp vào xe ô tô, xe
dừng lại ngoài đường 2 lần, mỗi lần 20 phút, rồi mới đưa về nhà (tôi đoán là để
phối hợp nhịp nhàng với việc khám nhà, nhằm tránh tối đa việc người nhà đương
sự được ở cạnh nhau cùng phản kháng, ở nhà chỉ có 2 phụ nữ đàn áp sẽ dễ hơn).
Anh Quyền kể khi vào nhà (lúc ấy chị em tôi vẫn bị chặn ở ngoài hành lang) thấy
mẹ tôi nằm vật ra trên ghế dài, còn bé Lucas ngồi khóc dưới đất cạnh đó.
Trong
lúc ngồi nhìn công an xục xạo khắp nhà mình, tôi hỏi anh Quyền hôm nay bán được
bao nhiêu tiền hàng thì đưa tôi. Chồng tôi đưa hết số tiền bán hàng ngày hôm
đó, ước tính khoảng 5 triệu. Tôi để hết số tiền lên mặt bàn nhưng công an không
hỏi, cũng không động tới số tiền này. Vợ chồng tôi đều nghĩ anh Quyền sẽ bị bắt
tạm giam ngay sau khi khám nhà nên tôi tranh thủ chia sẻ vài kinh nghiệm ở tù
cho chồng mình, nhất là những ngày tháng đầu tiên khi vào tù là khó khăn nhất.
Chồng tôi có vẻ điềm tĩnh lạ lùng, tôi thì vô cùng bối rối, đau lòng. Lúc ấy
tôi mới thấu hiểu tâm trạng người thân của những người tù, nhất là Tù nhân
Lương tâm.
Gần
5h, Tâm-em gái tôi định ra ngoài đón con-bé Tường Minh 6 tuổi, học lớp 1G
trường Tiểu học Phương Mai ngõ 4 Phương Mai, cách nhà tôi 400m, thì bị chặn lại
không cho đi. Đám công an vênh váo tua điệp khúc “Khám nhà là nội bất xuất
ngoại bất nhập.” Chúng tôi điên tiết quát: Các người bị điên à? Con tôi 6 tuổi
học lớp 1, hết giờ học là khóa cửa lớp, nhà trường không trông học sinh như ở
mầm non. Con tôi có việc gì các người có chịu trách nhiệm nổi không? Đám công
an vô cảm thành ra đần độn, cương quyết không cho em tôi ra khỏi nhà. Cuối cùng
chính chúng tôi phải bảo “Không cho tôi ra khỏi nhà đón con thì các người phải
đi đón con tôi về ngay. Đón muộn con tôi có việc gì thì đừng có trách.” Thế là
ai đó trong đám công an đã đến trường đón cháu tôi về nhà. Về nhà, cháu tôi hốt
hoảng, mặt mũi thất thần hỏi “Mẹ ơi, sao mẹ không đón con? Các chú ấy là ai
thế? Sao lại lấy đồ của nhà mình?”
Bỗng
dưng, anh nhân viên ngân hàng Đông Á thỉnh thoảng chuyển tiền đến chúng tôi
xuất hiện như trên trời rơi xuống. Hóa ra anh này tới chuyển tiền, đám công an
thích thú quá như bắt được bằng chứng rõ như ban ngày bọn phản động nhận tiền
hải ngoại để bán nước (cho Mỹ hay Trung Quốc?), hí hửng lôi cổ anh này lên tận
nhà. Anh Quyền nói “Nhà tôi đang bị khám lấy đồ, tôi không thể nhận tiền lúc
này được, nhận xong là bị cướp ngay thôi. Công an nói nội bất xuất ngoại bất
nhập sao lại cho người lên nhà tôi lúc này?” Đám công an chưng hửng vì mưu đồ
thô thiển!
Gần
7h tối, công an ngừng khám nhà, đọc 1 cái thứ gọi là biên bản, nội dung dối trá
đến lố bịch “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, Độc lập-Tự do- Hạnh phúc”.
Trong đó có đoạn “cơ quan điều tra đã đọc lệnh khám nhà, gia đình hoàn toàn chấp
hành” Ối giời ơi – chúng tôi thốt lên – ông không biết ngượng là gì à ông Du,
ông ngồi cách chúng tôi chưa đến 1m đâu nhé! Mặt Du trơ còn hơn mặt thớt gỗ mõ
vàng tâm của Nguyễn Đức Chung!
Phần
đồ thu giữ ghi đúng 1 dòng “Thu 1 thùng đựng tài liệu và 1 thùng đựng phương
tiện làm việc, đã niêm phong”. Xong, hết và nói: anh Quyền ký vào biên bản.
Trời! Thế này thì đúng là CƯỚP CÓ LỆNH BÀI rồi còn gì!
Chúng
tôi quát lên “Cái này gọi là biên bản à? Có bị khùng không? Đây là ăn cướp.
Cướp được thì cướp luôn đi. Tịch thu đồ thì phải ghi rõ tịch thu cái gì, của
ai, số lượng, chủng loại, hình thức, hiện trạng đồ tịch thu. Còn định giá hoặc
miêu tả chi tiết để sau cũng được. Có cần tôi dạy cho lập biên bản không? Có đi
học hay không vậy?”.
Chúng
tôi không ký vì không thể ký vào một thứ vô pháp nhảm nhí như vậy. Chúng tôi
hỏi ông bà Thuyên – Hà cùng tổ dân phố xem có chấp nhận được hành động ăn cướp
này không. Hai ông bà câm như hến. Lúc này công an mới đem đống đồ “phương tiện
liên lạc và làm việc” ra đếm: 2 cái laptop, 12 cái điện thoại và máy tính bảng,
8 cái usb, nhưng nhất quyết không nói rõ tên, hình thức, tình trạng và hoàn
toàn không động gì đến thùng tài liệu. Chúng tôi hỏi tại sao lại lấy cả máy
tính bảng của trẻ con chơi hoạt hình, thu đồ thì phải hỏi đồ của ai, phải kiểm
tra qua xem là đồ của ai thì mới thu chứ, bật lên xem có phải toàn là báo mạng
đỏ (báo xanh dân chủ thì bị chặn hết rồi!) và phim hoạt hình bí đỏ búp bê
không. Lucas và Tường Minh đều nói “Đấy là pad của cháu, trả lại cho cháu” Bất
chấp tất cả, công an sau khi đếm đồ xong lại đóng thùng lại. Tôi nói với Du:
Gần 10 năm trước ông khám nhà và bắt tôi đi tù, ông còn ghi là “thu giữ 24 đầu
tài liệu, tiêu đề … giờ ông còn tồi tệ và tồi tàn hơn nhiều!”
Bỗng
nhiên, chồng tôi nhìn thấy trên bàn cái bóp đen bị mở tung, trống rỗng, mới hỏi
“Tiền của tôi để trong mấy cái phong bì ở trong bóp đâu rồi? Sao không thấy
biên bản nhắc đến? Tiền là một tài sản riêng biệt, không thể đánh đồng với tài
liệu hay phương tiện làm việc. Thu tiền thì phải ghi rõ: loại tiền, số lượng,
chủng loại, mệnh giá và lấy từ chỗ nào.” Bầu không khí bỗng trầm xuống! Một
công an cao giọng “Yên tâm đi, để hết trong thùng đựng tài liệu, niêm phong
rồi.” Anh Quyền quát lên “Chúng mày định cướp trắng à? Trả lại ngay tiền của
tao. Đây là tiền mồ hôi nước mắt tao kiếm nuôi gia đình.” 1 công an trẻ vô liêm
sỉ lên giọng đe dọa “Này, đừng có mày tao nhá, ăn nói phải lịch sự.” Chồng tôi
quát lại “Chúng mày đến nhà người ta ăn cướp, phải gọi chúng mày là ông bà thì
mới được coi là lịch sự à ? Tao phỉ nhổ vào cái thứ lịch sự ấy”.
Hai
vợ chồng tôi và em gái tôi đồng loạt quát lớn bắt bọn chúng phải trả lại tiền,
tình huống rất hỗn loạn khi 3 người chúng tôi đối mặt với 150 tên công an xông
vào nhà cướp với cái lệnh bài mang tên Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt
Nam. Bé Lucas và Tường Minh ôm nhau khóc “Bố mẹ ơi con sợ lắm! Sao các chú lấy
đồ của nhà mình, lấy cả pad của con?” Mẹ tôi cũng khóc trong câm lặng vì không
thể nói thành lời.
Du
không nói gì, mặt vênh lên, đùi rung rinh có vẻ hài lòng nhìn cảnh chúng tôi
uất ức khốn đốn. Đám công an trơ tráo ôm 2 thùng đồ đi ra đến cửa, nói: Anh
không ký thì thôi, có người dân chứng kiến là đủ, rồi quay sang bảo hai ông bà
Thuyên-Hà ký. Lúc này chúng tôi quát lên: Nãy giờ ông bà chứng kiến công an khủng
bố đàn áp gia đình chúng tôi, ông bà còn chút lương tâm nào không mà ký vào cái
biên bản đó, ông bà mà ký vào là ông bà a dua cho tội ác, chúng tôi sẽ không
tha thứ cho ông bà, ông bà không phải là nô lệ của họ, tại sao lại câm nín như
vậy. Hai ông bà Thuyên-Hà vẫn im lặng.
Tâm-em
gái tôi nói “Chúng tôi không biết đám người này là ai, từ đâu tới. Chúng tôi
chỉ biết ông bà thôi. Họ xông vào nhà chúng tôi cướp tài sản, cướp tiền trắng
trợn như vậy mà ông bà ký vào biên bản thì sáng mai chúng tôi sẽ đẩy mẹ tôi
ngồi xe lăn đến trước cửa nhà ông bà đòi tiền, đòi đến khi nào ông bà trả.”
Không biết có phải vì câu nói này hay là thêm cả quá trình chứng kiến vụ cướp
và sự phản kháng mạnh mẽ của gia đình tôi, bà Hà đã cất lời một cách đầy e dè
sợ sệt “Ờ .. ờ .. thì là .. tôi thấy các anh làm thế này là thì .. thì là ..
không được.” Ông Thuyên có vẻ chỉ đợi như thế nói ngay vào “Tôi cũng đồng ý với
chị Hà, các anh làm như thế là không được. Thu tiền thì phải kiểm đếm chứ, phải
ghi rõ lấy ở đâu, loại tiền, mệnh giá, số lượng.”
Ôi!
Khi nhân dân đồng thanh cất tiếng, dù là ngắn ngủi, yếu ớt nhưng sự đồng lòng
sẽ mang đến sức mạnh lớn lao. Tôi chợt nhận ra, ngay lúc này, đám công an cuồng
sản coi toàn bộ gia đình tôi là kẻ thù, chỉ hai ông bà Thuyên-Hà được coi là
“nhân dân”. Mà đã coi là “nhân dân” thì kiểu gì cũng phải cố mị dân tí ti.Vì
nhân dân thật sự có sức mạnh mà bọn độc tài khiếp sợ. Sức mạnh đó có được khi
một người dám nói lên suy nghĩ thật của mình – tức là họ đã dám thực hiện quyền
Tự do ngôn luận và nhận được sự chia sẻ của người khác dù chỉ có 1 người ủng
hộ!
Ngay
lập tức đám công an đột ngột im lặng như thể vừa nghe sấm truyền. Du buộc phải
ra hiệu, đám nhân viên hiểu ý hạ 2 thùng đồ xuống, mở niêm phong thùng đựng tài
liệu ra. Ôi chao! Số tiền của chồng tôi để trong 4,5 cái phong bì, cái nào bên
ngoài cũng ghi rõ: 100 usd anh X mua gà, 100 usd chị Y mua cá, súp lơ … 100 usd
bác Z nhờ gửi cho cựu Tù nhân Lương tâm Trần Đình Cương trong Nghệ An, 100 usd
của Facebook Thiêm Võ tài trợ Hội Bầu Bí mà mấy ngày hôm đó chồng tôi đi bán
hàng tết (có ngày về quê Hiệp Hòa Bắc Giang 2 lần bằng xe máy để mang hàng ra,
quá mệt) quên đưa lại cho tôi giữ … Đám công an hí hửng chĩa 3 cái camera vào
đống tiền bán gà, vịt của bố cháu như thể sắp có vụ lật đổ chính quyền bằng 660
usd để mua bom hay thuê sát thủ ám sát lãnh đạo cấp cao vậy!
Xin
nói thêm, anh em Quyền, Quỳnh may mắn bán được một phần nông sản cho bạn hữu
hải ngoại. Người mua ở xa không nhận được hàng, nên thường nhờ Quyền, Quỳnh đem
số hàng đã mua biếu lại một số dân oan, người đấu tranh dân chủ quen biết. Thật
sự số tiền và số hàng mỗi lần mua không lớn nhưng đó là tấm lòng của bạn hữu
mua giúp cho anh em Quỳnh Quyền vì sản xuất nông sản sạch nhưng quy mô nhỏ và
mặt hàng không phong phú thì rất khó tìm đầu ra.
Dù
vậy, công an cũng chỉ mở các phong bì ra rồi ghi lại loại tiền, số tiền, số
seri rồi cất đi. Họ lại yêu cầu chúng tôi ký vào biên bản vì cho rằng họ làm
thế là tốt lắm rồi. Chúng tôi nói không thể ký vào biên bản được, vì vẫn chưa
kiểm đếm, ghi rõ các tài liệu và phương tiện làm việc là cái gì, như thế nào và
tiếp tục yêu cầu công an trả lại tiền. Đám công an mặt ráo hoảnh vác 2 cái
thùng và nói anh Quyền đi. Tôi hỏi họ định đem anh Quyền đi đâu, làm gì. Họ nói
đi thẩm vấn, nhưng không nói đi đâu, cũng không đọc lệnh tạm giam, triệu tập
hay áp giải. Anh Quyền vẫn ngồi lại trên ghế, nói “Vào mà khiêng tôi đi, tôi
không đi đâu hết, phải trả tôi cái xe máy? Còn cả thùng hàng tôi chưa kịp giao
ai chịu trách nhiệm?” Đám công an không ai nói năng gì, kéo nhau đi ra gần hết,
còn lại khoảng chục tên trong nhà canh chồng tôi. Tôi đi xuống nhà trước, cố
nói thật to đòi lại xe máy. Thấy chồng tôi cương quyết không đứng dậy, công an
chỉ còn cách lôi xềnh xệch, họ bàn tính với nhau một lúc, có thể là câu giờ để
thưởng thức bữa tiệc khủng bố gia đình tôi, 15 phút sau, chúng mới mang xe máy
của anh Quyền trả lại cho tôi. Khoảng 7h20 công an đem chồng tôi đi cùng với
những gì đã lấy của nhà tôi mà không để lại một mảnh giấy nào.
Dưới
đây là những tài sản của chúng tôi bị công an đã lấy một cách bất hợp pháp ngày
4.2.2016 tại nhà mẹ tôi:
–
Tài liệu, sách, vở, đĩa CD, đựng đầy1 cái thùng cạc tông to bằng 2 cái lò vi
sóng. Trong đó có đủ thứ văn, thơ, hồi ký, đơn kiện, sách học thuật, báo chí ….
99% là của tôi mua, được tặng, tự in ra từ trên mạng, tự viết ra. Một vài quyển
sách tôi nhớ tên: Ngày long trời Đêm lở đất, Nỗi khổ nhục trong nhà tù cộng sản
Rumani, Phùng Cung, Hồi ký Đèn Cù, Đường về Nô lệ, Hồi ký Những lời trăng trối
Trần Đức Thảo, Thơ Những Mẩu quặng dọc đường và Hồi ký Nguyễn Thanh Giang, 1 số
đơn kiện của dân oan các nơi, thơ của tôi viết, các công ước của Liên Hợp quốc
về Nhân quyền …
Công
an lấy luôn quyển sách “Quốc hội và quốc nội” của bác Trần Lâm là luật sư đã
bào chữa miễn phí cho tôi trong hai phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm hồi 2007 và
là một người đấu tranh nổi tiếng trong phong trào dân chủ của Việt Nam.
Ngày
26.11.2007 hôm trước phiên tòa phúc thẩm tôi (ngày 27.11) bác Lâm đang đi xe
đạp trên đường Cát Linh – Hà Nội đã bị 1 nam mật vụ đi xe máy tông ngã. Bác bị
xây xát trên người và trẹo/bong gân chân nhưng hôm sau vẫn cố gắng hết sức đến
phiên tòa để bào chữa cho tôi dù khi đó bác đã 85 tuổi (bác sinh năm 1922). Khi
tôi ra tù gặp lại, bác đã kể tôi nghe chuyện này. Tôi nói công an để lại quyển
sách vì những bài viết của bác đều công khai trên mạng và quyển sách có dòng
viết tay của bác đề tặng tôi. Bác đã mất tháng 11.2014 (Khi Hội Bầu bí Tương
thân và bạn đồng hành về dự đám tang đã bị công an mật vụ Hải Phòng giật 2 dải
băng tang, ngăn chặn không cho ghi tên, xướng tên khi viếng, ra về bị truy sát
rượt đuổi ném đá vào xe ô tô 2 lần làm vỡ toàn bộ gương sau xe và móp thành xe,
rất may là không ai bị thương tích. Quý vị có thể tìm đọc trên mạng bài viết
RƯỚC SỰ CHẾT VỀ của tôi). Tất nhiên, đám công an trơ lỳ như điếc không trả lại
quyển sách.
–
Phương tiện liên lạc và làm việc, gồm:
+
2 máy tính xách tay: 1 cái hiệu Lenovo vỏ nhựa màu đen, vẫn dùng tốt, ước tính
giá đồ cũ khoảng 3 triệu; 1 cái hiệu Asus Prime core i5, vỏ nhôm màu bạc, vẫn
dùng tốt, ước tính giá đồ cũ khoảng 12 triệu ;
+12
cái điện thoại, gồm: 1 iphone 4, 1 Samsung, 1 Qmobile vẫn dùng tốt, đều của anh
Quyền; 1 Sony Xperia Z Ultra, 1 Gionee, 1 LG Chocolate BL70 vẫn dùng tốt, 1
Panasonic V6 hỏng pin, đều của tôi; 1 Alcatel Idol mini sập nguồn của em gái
tôi; 1 máy tính bảng Numy Vega vẫn dùng tốt của Tường Minh cháu tôi; 1 Lenovo
S850 vẫn dùng tốt của Lucas; 2 Nokia gập vẫn dùng tốt của mẹ tôi, nhưng từ khi
mẹ tôi bị tai biến não thì không dùng nữa. Ước tính giá đồ cũ của số điện thoại
này khoảng 15 triệu.
+
8 cái usb các loại
–
Tiền: 660 usd của anh Quyền.
Sau
này, kiểm tra lại chúng tôi còn phát hiện công an đã lấy toàn bộ sổ điện thoại
của chúng tôi, ngay cả sổ điện thoại từ thời trung học tôi giữ làm kỷ niệm cũng
bị lấy đi, thư từ cá nhân, giấy biên nhận gửi thư bảo đảm cho cơ quan nhà nước,
mấy cái giấy triệu tập của chính Ngô Quang Du ký triệu tập anh Quyền đi làm
việc tháng 10.2015, form mở tài khoản ngân hàng, thẻ ATM, hồ sơ bàn giao công
việc ở công ty cũ và bằng tốt nghiệp đại học của anh Quyền cách đây gần 20 năm.
Vậy là chúng muốn triệt đường sống của anh Quyền, muốn đi xin việc cũng chẳng
còn bằng cấp gì!
Tất
cả những thứ họ lấy đi của chúng tôi có liên quan gì đến “Thư ngỏ của các Tổ
chức Xã hội Dân sự độc lập tại Việt Nam gửi Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang” –
đăng đầy trên mạng? Thư ngỏ này của 19 tổ chức dân sự (thật sự) đứng tên chứ
không thu thập chữ ký cá nhân. Anh Quyền thấy hoàn toàn đúng với hiểu biết và
lương tâm của mình nên in ra và gửi bưu điện cho ông Bộ trưởng công an Trần Đại
Quang vào tháng 5.2015. Tháng 10.2015 công an Hà Nội liên tục triệu tập anh
Quyền đi thẩm vấn nhưng anh Quyền không đi. Sau vụ khám nhà, công an thành phố
Hà Nội tiếp tục triệu tập anh Quyền thẩm vấn, sáng thứ hai 29.2.2016 là lần thứ
3. Anh Quyền không đi vì lý do: tại sao công dân gửi thư cho Bộ trưởng mà lại
bị công an triệu tập thẩm vấn như tội phạm? Lẽ ra Bộ trưởng phải trực tiếp hoặc
(do quá bận rộn) cử nhân viên cấp dưới tiếp dânh, cảm ơn tinh thần xây dựng xã
hội của công dân và hứa hẹn sẽ sớm xem xét những nội dung mà người dân nêu, ít
ra là đãi bôi. Thế kỷ 21 rồi mà vẫn có chuyện dùng công an, mật vụ triệu tập,
bắt người, khám nhà, cướp tài sản chỉ vì cái thư ngỏ? Tin nổi không? Tin quá đi
chứ, vì chúng tôi đang sống dưới chế độ độc tài cộng sản!
Thành
tựu lớn nhất trong vụ việc này là công an và nhà cầm quyền Việt Nam đã khủng bố
thành công người dân bằng cách gieo rắc nỗi sợ hãi với một thông điệp sắc nét
rằng dưới sự cai trị của độc tài cộng sản thân phận người dân Việt Nam chỉ là
cỏ rác. Một người nông dân bán gà, vịt mà còn có thể bị vu cho phạm vào điều
luật trứ danh 258 BLHS thì hỏi còn ai trên đất nước này có thể yên thân, trừ
bọn hến trong nồi?
Đêm
hôm khám nhà cả gia đình tôi mất ngủ hoàn toàn vì kinh hãi. Hai chị em tôi bị
đau bả vai và cánh tay 10 ngày sau mới đỡ. Tôi vừa tiếc vừa nhớ những đồ dùng
cũng là những món quà kỷ niệm đã gắn bó với tôi lâu nay. Đến giờ tôi mới có lại
được ,điện thoại và máy tính, nhờ vào sự chia sẻ, giúp đỡ của bạn hữu trong và
ngoài nước, mới viết được bài tường thuật sự việc. Một vài món đồ đắt tiền đã
bị lấy đi là quá sức để tôi có thể mua lại lúc này. Chúng ta thường nghĩ kẻ thù
có mưu đồ gì cao sâu lắm. Nhưng đôi khi chỉ đơn giản là khủng bố tinh thần tí
ti cho vui, cướp đồ, cướp tiền làm kiệt quệ về kinh tế, lấy hết sạch điện thoại
và sổ điện thoại để hết đường liên lạc, lấy bằng đại học để khỏi đi xin việc
luôn …
Vụ
này dù sao cũng chưa sét đánh bằng “Tôi đã xin nghỉ mà đại hội không cho rút! …
Đảng ta dân chủ đến thế là cùng!” của Trọng Lú Silicon. Đúng là đại ma đầu thế
nào- đám lâu la thế ấy!
Cộng
sản tử tế mới làm tôi bối rối!
Bỗng
nhiên tưởng tượng ra trường thiên “Vụ án Thư ngỏ, bầy quỷ đỏ và chàng chăn
vịt”. Để xem ở chương cuối, ai sẽ chết và chết thế nào?
Hà
Nội, 29.2.2016