Posted by adminbasam on 04/01/2017
FB Trịnh Kim Tiến. 4-1-2017
Tôi viết bài này với mong muốn nó có thể đến tay được nhiều
người, nhất là những người dân bình thường chưa bao giờ quan tâm đến xã hội,
bởi họ là những nạn nhân đáng thương nhất. Họ không ý thức được những tai ương
sẽ đến bất ngờ và không định ra được một con đường cần phải đi trong hành trình
đau thương.
Bài viết chia sẻ lại kinh nghiệm tôi đã từng trải qua, những
bước đi cần thiết khi người thân bị đánh. Trong một xã hội thượng tôn và luật
pháp bảo vệ người dân, những dòng này không có giá trị, nhưng trong một cơ chế
mà ngành công an chiếm quyền lực tối cao và bao che lẫn nhau như hiện nay thì
tôi nghĩ bài viết này sẽ là một cẩm nang hữu ích cho mọi người.
# Trước hết tôi sẽ đi vào 5 bước cơ bản cần thiết sau đó sẽ đi
vào từng trường hợp cụ thể.
Bước 1: điều cần phải làm ngay khi người thân
bạn bị đánh là quay, chụp lại hiện trạng của thân nhân. Ví dụ hình ảnh họ còng
tay khi chưa có án, mọi thương tích trên người người bị hại.
Quay lại một clip kể lại sự việc đầu đuôi rõ ràng để dư lận có
thể hiểu rõ hơn về sự việc và quan tâm. Nên để người nhà kể lại vì lúc này nạn
nhân cần nghỉ ngơi. Khi quay chú ý ngồi bên nạn nhân.
Đến hiện trường nơi xảy ra sự việc, ghi hình lấy lời kể của nhân
chứng tại đây. Việc này cần làm nhanh ngay sau khi sự việc xảy ra và nhớ là ghi
hình, không phải ghi âm vì hiện nay người dân rất sợ công an nên khi bị sức ép
họ sẽ không dám đứng ra làm chứng, hoặc sẽ phản cung so với lời kể ban đầu.
Sau đó đăng tải những thông tin vừa thu được lên mạng xã hội cá
nhân với thứ tự lần lượt để dư luận theo dõi diễn tiến.
Bước 2: Yêu cầu phía bệnh viện cho biết rõ tình
hình của người thân. Cũng ghi âm tất cả cuộc tiếp xúc với các bác sĩ. Vì nhiều
trường hợp, trước sức ép của phía công an bệnh viện sẽ không dám nói tình hình
thật của bệnh nhân. Hãy nói với họ, họ sẽ phải chịu tất cả trách nhiệm về những
gì họ nói và đây là việc giữa gia đình và công an, không liên quan y bác sĩ.
Bước 3: Gọi đến đường dây nóng của các báo chính
thống trong nước tố cáo và kêu cứu. Số điện thoại có thể tìm kiếm qua 1080 hoặc
google, chỉ cần cho biết tên tờ báo muốn tìm.
Tại đây báo chí sẽ cho người xuống phỏng vấn lấy tin nhưng quan
điểm báo chí là phải khách quan và một phần họ cũng bị sức ép vì vậy nếu họ có
đăng bài không được đúng ý cho lắm thì cũng không quan trọng. Quan trọng là sự
việc của bạn đã được đưa ra trước dư luận. Có một số báo sẽ rắc rối hơn, họ sẽ
yêu cầu gia đình làm đơn tố cáo gửi đến toà soạn rồi mới xuống, không sao cứ
làm và gửi cho họ.
Nếu báo chí chính thống vì một sức ép lớn nào đó từ phía công an
hay ban tuyên giáo, không thể viết bài đăng bài cũng không vấn đề gì. Còn rất
nhiều trang báo mạng phi chính thống của dân, còn gọi là lề trái, hay các báo
đài Quốc tế không được công an thích cho lắm như BBC, RFA, VOA… bạn có thể gửi
Mail đến họ thông tin về sự việc.
Báo chí nào cũng trả lời phỏng vấn được hết. Đừng nghe người
khác dọa đó là trang phản động rồi sợ hãi, nó là trang gì đi nữa nếu bạn nói
không sai thì không có gì phải sợ.
Điều quan trọng là đẩy sự việc vào lòng dư luận. Lưu ý khi trả
lời phỏng vấn của bất cứ một báo đài nào đều cần kiểm soát lời nói, kìm lại sự
phấn nộ. Nếu ghi lại được cuộc phỏng vấn là tốt nhất.
Bước 4: Làm đơn tố cáo gửi đến công an quận nơi
xảy ra sự việc, công an thành phố nơi đang cư ngụ. Đơn này dân làm nên không
cần quá cầu kỳ chỉ là tố cáo, trình bày sự việc và yêu cầu cơ quan có trách
nhiệm lên tiếng.
Bước 5: Tìm luật sư để hướng dẫn pháp lý. Đây là
một vấn đề hết sức khó khăn, tưởng chừng như dễ dàng nhưng không hề đơn giản.
Bởi nếu gặp phải một luật sư không có tâm chỉ cần tiếng thì gia đình sẽ vừa mất
tiền vừa ôm hận. Một luật sư có tâm không cần nói nhiều, chỉ cần hướng dẫn bạn
đi như thế nào cho đúng luật. Cũng cấp cho bạn tất cả những gì luật sư nhận
được từ phía cơ quan điều tra. Và luôn đứng sau hoặc đứng bên ủng hộ bạn. Luật
sư của những nạn nhân bị công an đánh chết không cần phải là người nổi tiếng
hay quá sức tài giỏi, nhưng phải có trái tim và cái tâm của người luật sư. Nếu
ở Hà Nội bạn có thể tìm đến văn phòng luật Hưng Đạo Thăng Long, luật sư Hà Huy
Sơn… Nếu ở miền Trung hay Sài Gòn có thể nhờ sự giúp đỡ của luật sư Nguyễn Khả
Thành, Võ An Đôn…
# Tiếp theo đây tôi sẽ chia những trường hợp bị công an đánh
thành 2 khả năng có thể xảy ra:
* Trường hợp bị công an đánh mà chưa chết: Trường hợp này nếu
không cẩn thận người bị nạn còn có khả năng đi tù cao về tội “chống người thì
hành công vụ” do công an quy chụp.
Tôi có biết một vụ thế này, người con bị CSGT giữ phương tiện
khi tham gia giao thông. Sau khi gọi điện cho bố báo cho biết là mình bị giữ
xe, anh đôi co với CSGT yêu cầu lấy lại giấy tờ vì khẳng định mình không vi
phạm luật. Theo lời của anh nói với luật sư người CSGT lao vào dùng mũ bảo hiểm
của anh đã tháo ra để trên xe đập vào đầu anh, vừa đúng lúc bố anh đi đến. Thấy
cảnh con mình bị đánh, ông bố cũng lao vào đẩy người CSGT kia ngã ra đất, lập
tức rất đông CSGT lao đến đánh 2 bố con và còng tay họ lại. Sau đó họ bị bắt
giữ và truy tố với tội danh chống người thì hành công vụ. Đó là một trong rất
nhiều trường hợp công an ăn vạ và đòi truy tố dân mà tôi biết được qua báo chia
cũng như nghe người liên quan thuật lại.
Trong trường hợp bị đánh mà không nặng hoặc không chết, gia đình
bạn có thể sẽ gặp phải 2 tình cảnh:
– Một là sẽ bị công an dọa nạt và làm tiền, bởi dù đúng dù sai,
quyền cũng đang tay họ. Trường hợp này bạn giả vờ chấp nhận, và ghi âm tất cả
lại. Để khi làm truyền thông theo các nước trên đưa nó ra trước dư luận. Không
tự ý nói bồi thường hãy để họ tự mở miệng yêu cầu để không bị quy là gài bẫy
hối lộ.
– Hai là vì cay cú họ bất chấp, cho nạn nhân đi tù để thể hiện
uy quyền của mình. Trường hợp này gia đình cần cương quyết không nhận tội và
thực hiện đầy đủ 5 bước ở trên. Trong đó lời khai nhân chứng là quan trọng
nhất, cần phải làm đầu tiên với trường hợp này. Sau đến tình trạng thương tích cần
được công khai không sót điểm nào.
* Trường hợp bị đánh đến chết: Nạn nhân không còn có thể đi tù
nên người nhà nạn nhân và người dân bức xúc có thể trở thành nạn nhân kế tiếp
của công an với việc quy kết tội danh cho họ, ngành công an vừa có thể răn đe,
làm dân sợ, vừa có thể ép gia đình bị hại rơi vào thế phải nghe lời.
Với hoàn cảnh đã không thể còn nước còn tát, người thân của nạn
nhân buộc phải chấp nhận nỗi đau này và bình tĩnh giải quyết.
Điều đầu tiên, hãy yêu cầu pháp y Quân đội khám nghiệm tử thi
cho người đã chết. Hiện nay ở Việt Nam có 3 cơ quan khám nghiệm pháp y nhưng
xét về tính độc lập thì chưa có. Nên yêu cầu pháp y Quân đội cũng chỉ là để an
tâm hơn so với pháp y của bên công an mà thôi. Trong quá trình khám nghiệm gia
đình cần cử người tham gia trực tiếp ghi âm và quay lại, nên có luật sư cùng
tham gia trong quá trình này.
Nếu phía công an tự ý khám nghiệm mà chưa có sự đồng ý của gia
đình người bị hại, thì phía bên bị hại hoàn toàn có thể yêu cầu khám nghiệm
pháp y quân đội khám nghiệm lại bằng cách làm đơn yêu cầu và khiếu nại công an
tự ý mổ tử thì khi chưa được sự cho phép.
Người thân đã bị chết một cách oan ức như vậy rồi, hãy ngưng sợ
hãi và mạnh dạn lên trong việc kêu cầu công lý. Ngoài sức ép truyền thông còn
cần sức ép từ phía người dân bên ngoài trang mạng. Tuỳ hoàn cảnh của mỗi gia
đình, tôi không khuyên bạn một hành động cụ thể nào hết.
Cá nhân gia đình tôi thì lựa chọn cách căng băng rôn yêu cầu
pháp luật xử lý nghiêm minh những người công an đã đánh chết người nhà mình cho
đến khi có lệnh khởi tố bị can và bắt tạm giam nghi phạm mới tháo xuống. Mọi
người đừng nhầm giữa lệnh khởi tố bị can và khởi tố vụ án nhé. Bởi khởi tố vụ
án không có giá trị gì, chỉ khi có khởi tố bị can thì sự việc mới buộc phải
điều tra và được đưa ra xét xử. Việc căng băng rôn ôn hoà không nhất thiết là
phải cố định một địa điểm, nếu địa điểm nhà nạn nhân không thuận lợi cho việc
kêu oan thì người thân hoàn toàn có thể ôn hoà trên đường phố với những yêu cầu
chính đáng.
Chúng tôi không lựa chọn mang xác đi tuần hành như một số vụ
từng xảy ra vì cảm thấy rất tội cho người đã khuất, thứ 2 là khi mang xác người
thân đi tuần hành như vậy sẽ khó kiểm soát diễn biến hơn là biểu tình ôn hoà,
dễ khiến những người đang bức xúc thay gia đình mình gặp phải chuyện không hay.
Tuy nhiên trong những ngày căng băng rôn, đến khi hạ xuống rồi
chúng tôi vẫn quyết định giữ lại xác người thân trong nhà xác bệnh viện vì chưa
có kết quả pháp y. Nếu đã quyết định bước đi trên con đường đầy những bất công
thì phải chấp nhận chịu đựng nỗi đau cho đến ngày có được câu trả lời chính
thức từ phía pháp y.
Khi có chứng nhận pháp y tôi nghĩ cũng là lúc gia đình có thể
hoàn tất được thủ tục mai táng cho người thân.
Tôi nhấn mạnh một điều với mọi người là nên chôn cất khi có đủ 3
yếu tố, lệnh khởi tố bị can, lệnh bắt tạm giam đối tượng và bản kết luật sơ bộ
của pháp y. Bởi chỉ có 1, 2 trong 3 không thể đưa bạn đến một phiên tòa trong
tương lai. Dụ như vụ anh Quốc Bảo bị đánh chết ở Hà Nội , gia đình giữ xác được
7 ngày, dù đã có pháp y bị chấn thương sọ não mà chết nhưng sau đó công an vẫn
kết luận nguyên nhân là tự thương, tự tử vì chưa có được lệnh khởi tố bị can và
bắt tạm giam đối tượng gây án.
Ở trên là kinh nghiệm riêng của gia đình tôi còn đương nhiên là
không phải lúc nào bạn cũng cần làm như vậy. Như vụ án của anh Ngô Thanh Kiều ở
Phú Yên thì có điều khác hơn là gia đình không cần giữ xác bởi vì những hình
ảnh thương tích do bị tra tấn bằng dụng cụ chuyên dụng và hình ảnh sau mổ tử
thì hiện lên rất rõ ràng là do bị đánh đến chết. Và sau đó có luật sư nhập cuộc
ngay nên mọi thứ cũng đỡ phức tạp hơn rất nhiều.
Tôi xin được chú ý với gia đình người bị hại một vấn để khác là
người thân, ngoại trừ cha mẹ, vợ chồng, con cái, thì những người khác đều có
thể bị đe dọa để hòng chặn đứng sự phản kháng, và có thể họ sẽ còn cố gắng kích
động người nhà để truy ra tội, ép đôi bên đi vào thế thỏa hiệp. Vậy nên trong
nỗi đau này nên để phụ nữ thay nhau đứng ra gánh vác. Trong tất cả mọi cuộc làm
việc với cơ quan chức năng gia đình đều cần ghi âm và lưu giữ lại.
Và tôi khuyên rằng nếu người thân bạn bị rơi vào những trường
hợp này bạn đừng ngần ngại việc nhận bồi thường. Mất mát đau thương của bạn
không gì có thể bù đắp được nhưng đó là những thứ gia đình bạn phải được nhận
để bù đắp tổn thất tinh thần và vật chất, để người còn sống được yên tâm và
người đã khuất được yên lòng. Hãy bỏ qua những luồng dư luận không hay ho và có
phần khốn nạn bởi lòng tham và sự ngu dốt. Hãy dẹp những cái còmment, những lời
xúc xiểm không thiện ý sang một bên bởi nó không đáng phải để bạn nhìn đến.
Trong một vụ án hình sự thì trách nhiệm dân sự là cần phải có vì vậy nhận bồi
thường không có nghĩa là phải bãi nại cho kẻ thủ ác. Khi nhận đền bù gia đình
chỉ cần viết một giấy biên nhận “khắc phục hậu quả” với chủ thể bên A và bên B
là được. Biên nhận ghi rõ ràng đây không phải giấy bãi nại, mọi sai phạm xử
theo quy định của pháp luật.
Tôi mong rằng những kinh nghiệm ít ỏi này sẽ được mọi người chia
sẻ rộng rãi để góp phần giảm tải, ngăn chặn tình trạng công an lạm quyền đánh
dân như hiện nay.
Trong cuộc chiến này những con người đang đau khổ phải là những
con người bình tĩnh, khéo léo và quyết đoán nhất trong cách hành xử. Đây không
chỉ là một cuộc chiến pháp lý, đây cũng không chỉ là một cuộc chiến truyền
thông. Đây là một chuộc chiến truyền thông – pháp lý. Nếu chỉ làm truyền thông
mà bỏ qua pháp lý hoặc tiến hành pháp lý mà gạt đi sự quan trọng của truyền
thông thì việc đấu tranh cho các nạn nhân bị công an đánh sẽ không thu được kết
quả nào. Hai điều này phải được tiến hành song song thì may ra người dân mới
mong tìm đến được sự thật. Tôi nói ở đây là sự thật không phải công lý bởi để
có được công lý còn xa vời lắm, công lý trong cơ chế tam quyền không phân lập
là món hàng vô cùng xa xỉ với người dân.