BÀI 5
24
Avril 1926 (13-03-Bính Dần).
Lịch ái môn đệ quì như Trung.
Các con nghe dạy.
Vốn từ trước Thầy lập ra Ngũ Chi Ðại Ðạo
là: Nhơn Ðạo, Thần Ðạo, Thánh Ðạo, Tiên Ðạo, Phật Ðạo.
Tùy theo phong hóa của nhân loại mà gầy
Chánh Giáo, là vì khi trước Càn vô đắc khán, Khôn vô đắc duyệt, thì nhân loại
duy có hành Ðạo nội tư phương mình mà thôi.
Còn nay thì nhân loại đã hiệp đồng, Càn
Khôn dĩ tận thức, thì lại bị phần nhiều Ðạo ấy mà nhơn loại nghịch lẫn nhau;
nên Thầy mới nhứt định qui nguyên, phục nhứt. Lại nữa, trước Thầy lại giao
Chánh Giáo cho tay phàm, càng ngày càng xa Thánh Giáo mà làm ra Phàm Giáo. Thầy
lấy làm đau đớn, hằng thấy gần trót mười ngàn năm, nhân loại phải sa vào nơi
tội lỗi, mạt kiếp chốn A Tỳ.
Thầy nhứt định đến chính mình Thầy độ rỗi
các con, chẳng chịu giao Chánh Giáo cho tay phàm nữa. Nhưng mà buộc phải lập
chánh thể, có lớn có nhỏ đặng dễ thế cho các con dìu dắt lẫn nhau, anh trước em
sau mà đến nơi Bồng Ðảo.
Vì vậy Thầy mới lập ra có một phẩm Giáo
Tông, nghĩa là Anh cả, ba phẩm Ðầu Sư, nghĩa là Giáo Hữu. Chẳng một ai dưới thế
nầy còn đặng phép nói rằng thế quyền cho Thầy mà trị phần hồn của nhơn loại. Ai
có đức hạnh lớn thì mới ngồi đặng địa vị của Thầy ban thưởng. Còn cả Môn Ðệ ai
cũng như ai, không đặng gây phe lập đảng; nhược kẻ nào phạm tội, thì Thầy trục
xuất ra ngoài, cho khỏi điều rối loạn.
Chiêu đã có công tu, lại là Môn Ðệ yêu
dấu của Thầy, nên Thầy muốn ban chức Giáo Tông cho nó, song vì lòng ám muội
phạm đến oai linh Thầy mà ra lòng bất đức chẳng còn xứng đáng mà dìu dắt các
con, nên Thầy cất phần thưởng nó, Thầy nhứt định để chức ấy lại mà đợi người
xứng đáng, hay là Thầy đến chính mình Thầy đặng dạy dỗ các con.
Bài 5 TT.
24 Avril 1926
Tái Cầu
Các con coi thử
đó thì đã hiểu rằng Thầy thương yêu nhơn loại là dường nào. Cái vui của Thầy là
đặng thấy các con hội hiệp cùng nhau, thương yêu nhau trong đạo đức của Thầy,
ai còn dám làm cho chia lìa các con là đứa thù nghịch cùng Thầy.
Chiêu đã hữu căn hữu kiếp; Thầy đã dùng huyền diệu mà
thâu phục độ rỗi nó trước các con, biết bao phen Thầy gom các Môn Ðệ lại, Thầy
sở cậy nó ấp yêu dùm cho Thầy dường như gà mẹ ấp con, song nó chẳng vâng mạng
lịnh Thầy, lại đành lòng cắn mổ xô đuổi dường ấy, thì làm sao cho xứng đáng cái
trách nhậm rất lớn của Thầy toan phú thác cho nó. Các con đừng trông mong rỗi
cho nó, nghe và tuân mạng lịnh Thầy.
Ngày mai các con
còn nghe thêm nữa (là ngày 25-04-1926).
BÀI 6
Ngày 25 Avril 1926 (14-03-Bính
Dần).
Sắp Ðặt Ngày Thiên
Phong
Lịch, con đã nghe
đọc những lời Thầy dặn há?
Ngày mai lại để
thêm một cái bàn dựa bên cửa sổ đằng trước ngó vô (tại nhà Anh lớn Lê Văn
Trung) ở Chợ Lớn.
Cư nghe dặn, con
biểu Tắc tắm rửa sạch sẽ, xông hương cho nó, biểu nó lựa một bộ đồ tây cho sạch
sẽ, ăn mặc như thường, đội nón. Cười....
Ðáng lẽ nó phải
sắm khôi giáp như hát bội, mà mắc nó nghèo nên Thầy không biểu.
Bắt nó lên đứng
trên, ngó mặt vô cho ngay ngôi Giáo Tông, lấy 9 tấc vải điều đắp mặt nó lại,
biểu Ðức, Hậu đứng gần em kẻo xuất hồn nó té tội nghiệp.
Khi chấp cơ rồi
xong xả, hai con mặc Thiên phục vào rồi thì nó mới leo lên.
Lịch, con viết
một lá bùa Giáng Ma Xử, đưa cho Tắc nó cầm. Hai con mặc đồ thường, chừng nào
Thầy triệu Ngũ Lôi và Hộ Pháp về rồi Thầy biểu mặc vô thề mới đặng.
Mấy con mai sẽ
nghe dạy thêm.
25-04-1926 (14-03-Bính
Dần)
Bàn Thầy giáng cơ
thì để trước bàn Ngũ Lôi. Khi giáng rồi thì dời đi cho trống chỗ, đặng nhị vị
Ðầu Sư quì mà thề.
Cư khi đem ba bộ
Thiên phục để vọng trên ba cái ngai thì con phải chấp bút bằng nhang như mọi
lần đặng Thầy trấn Thần trong ba bộ Thiên phục và ba cái ngai ấy rồi mới kêu
hai vị Ðầu Sư đến quì trước bửu ngai của nó đặng Thầy vẽ phù vào mình, rồi biểu
Giảng xướng lên "Phục vị", thì hai người leo lên ngồi. Cả thảy
chư Môn Ðệ đều quì xuống; biểu Tắc nó leo lên bàn, con chấp bút bằng nhang đến
bàn Ngũ Lôi đặng Thầy trục xuất chơn thần nó ra, nhớ biểu Hậu, Ðức xông hương
tay của chúng nó. Như em giựt mình té thì đỡ, rồi mới biểu hai vị Ðầu Sư xuống
ngai quì, đến trước mặt Ngũ Lôi, hai tay chấp trên đầu cúi ngay bùa Kim Quang
Tiên mà thề như vầy:
"Tôi là
Lê Văn Trung tự Thiên Ân là Thượng Trung Nhựt và Lê Văn Lịch tự Thiên Ân là
Ngọc Lịch Nguyệt thề Hoàng Thiên Hậu Thổ trước Bửu Pháp Ngũ Lôi rằng: Làm tròn
Thiên Ðạo mà dìu dắt cả mấy em chúng tôi đều là Môn Ðệ của Cao Ðài Ngọc Ðế;
nhứt nhứt do lịnh Thầy phân định, chẳng dám chuyên quyền mà lập thành Tả Ðạo;
như ngày sau hữu tội thì thề có Ngũ Lôi tru diệt".
Ðến bàn Vi Hộ
Pháp cũng quì xuống, vái y vậy điều câu sau thì như vầy:
"Như ngày
sau phạm Thiên Ðiều, thề có Hộ Pháp đọa Tam Ðồ bất năng thoát tục".
Rồi mới biểu
Giảng xướng lại nữa "Phục vị" thì Nhị vị Ðầu Sư trở lại ngồi
trên ngai, chư Môn Ðệ đều đến lạy mỗi người hai lạy.
Tới phiên các Môn
Ðệ từ người đến bàn Ngũ Lôi mà thề rằng:
"Tên gì
... Họ vì ... Thề rằng: Từ đây biết một Ðạo Cao Ðài Ngọc Ðế, chẳng đổi dạ, đổi
lòng, hiệp đồng chư Môn Ðệ, gìn luật lệ Cao Ðài, như sau có lòng hai thì Thiên
tru Ðịa lục".
Tới trước bàn Hộ
Pháp cũng thề như vậy, rồi mới đến lạy Nhị vị Ðầu Sư.
Cư hỏi Thầy: Các Môn Ðệ đều đến bàn Ngũ Lôi và Vi Hộ Pháp mà
thề và đến lạy Nhị vị Ðầu Sư, còn Anh Chiêu thì thế nào?
Thầy sẽ đợi lòng sám hối của nó, vì đã lo sợ cầu khẩn
Thầy mấy bữa rày. Nó cũng phải lạy như các Môn Ðệ khác vậy.
Mười một giờ rưỡi
Thầy giáng cơ, phải biểu Lịch nó lập nghi cho có lễ phép. Nghe và tuân theo.