BBT xin chân thành cảm ơn bạn Phạm Tấn (Sài Gòn) đã gởi tặng Thư của tiền bối Lễ Sanh Thượng Minh Thanh (Ngô Khai Minh, con Ngài Ngô Văn Chiêu) gởi Đức Hộ Pháp ngày 21-6-1953. Nghĩa là sau khi Ngài đã được phong Lễ Sanh.
“Paris,
ngày 21.VI.53
Kính gởi Đức Hộ Pháp
Tây Ninh
(VIETNAM)
Bạch Đức Ngài,
Hôm nay, nhơn dịp có
chị Suzanne về nước, Cháu xin có vài hàng kính thăm Đức Ngài, và xin cho hay về
sự liên lạc chặt chẽ của Chị và Cháu ở bên nầy trong công cuộc bành trướng nền
Đạo. Tình cờ Cháu gặp được chị ở Paris khi trở lại bên này, và sau khi trao đổi
ý kiến, thì hai bên đều nghĩ như thế. Cho nên Chị về, mới có bức thư này để Đức
Thầy làm tin.
Cháu cũng nên kể sơ
công chuyện tiến triển thế nào từ ngày Cháu trở sang Paris. Cháu tựu tập tất cả
kiều bào, nhứt là những người xưa nay có thiện cảm với nền Đạo và cũng tìm hiểu
chúng ta đã làm gì và hiện tiếp tục chuyện chi trong công cuộc kiến thiết quốc
gia. Nên vậy, tất cả người ngoại quốc và người Pháp, thậm chí đến người Việt,
đều rõ rằng Đạo với tính cách Đại đồng Bác ái, mà cũng vừa lo riêng một phần
Đời. Cháu không thể nói rõ hết nơi đây, để khi cháu về sẽ kể lể sự tình cho
Thầy nghe. Tức nhiên là ngày nay, ai là một công dân Việt Nam dầu ở xa dầu ở
gần, cũng am hiểu thời cuộc, thì dễ thấy rõ đường lối của nền Đạo, đều hoan
nghênh và tận tâm bắt tay vào việc. Tức nhiên là về hình thức đã có rồi, nhưng
ngặt nỗi là sức người có giới hạn. Cháu đã hy sinh mấy tháng nay, công cuộc làm
ăn cũng bị bế tắc, phần đồng bạc bị sụt giá, lại nữa sự trợ cấp không có ai lo,
cho nên Cháu chỉ còn giữ địa chỉ tạm thời là ở nhà Cháu, mà không có phương
tiện để dời ra một nơi khác, như một văn phòng tại trung tâm điểm Paris, và
hằng tuần hay hằng hai tuần, mình ra một loại báo chừng bốn trang, nói qua về tư
tưởng của Đạo.
Kể về nhơn tài Cháu đã
thu thập các bậc trí thức, từ 30 đến 50 tuổi, nào là luật sư, kỹ sư, bác sĩ,…
các nhà làm báo, cũng là giáo sư rất đông, nào là thanh niên từng học ở các Đại
học đường, nào là anh em cựu chiến binh, lao động…
Tóm lại, đã có một
tiếng dội rất tốt về cho nền Đại Đạo rồi, Thầy xin nhớ rằng lời của kẻ muốn phá
chúng ta là trái sự thật, mình cứ làm kết quả sẽ thấy sau (ce sont les
résultats qui comptent). Riêng biệt Trung tướng Thành, người đã thấy rõ sự hoạt
động của Cháu ở Pháp là sao, thành thử Cháu mới trông đợi Đức Thầy sang được
đây để được mục kích những cái gì đáng nghe thấy vậy.
Cháu tại sao vẫn đảm đương
công việc hệ trọng này, là tự Cháu thấy mình đủ sức làm được, không phải mình
tự kiêu hay có tánh khoe khoang gì. Xin Thầy vui lòng tưởng nhớ rằng tương lai
một phần lớn của nước nhà là do cái nhóm du học sanh (gương vua Minh Trị của
Nhựt). Mình phải vun phân tưới nước nó để ngày mai sẽ trở thành những người đủ
tài, đủ đức chăm lo, gánh vác công cuộc của nước nhà. (…)
Kể về bề giao thiệp
đối ngoại, thì Cháu có gặp được nhiều giới chính trị ở Pháp, các nhà viết báo,
thì bao nhiêu sự chú trọng đến tình hình ở Việt Nam thì đều nói qua Cao Đài trước
nhứt, một lực lượng đáng kể, hùng hậu, một đường lối rất hay của nền Đạo, một
chánh trị rất khéo do Đức Hộ Hộ Pháp Phạm Công Tắc lãnh đạo. Cho nên công việc của
Cháu là một công hai ba việc ở đây, và ở nước ngoài, mà Cháu đã may mắn được ở
lâu ngày, và am hiểu công chuyện. Về phần ăn nói thì rất thích hợp với Cháu là
đã chăm lo việc học ngoại ngữ nhiều, với lại nữa hôm nay tuổi Cháu là vừa để
làm các công việc ấy.
Vừa rồi Cháu có gặp
ông Pierre Perrier bên nhà vừa sang để đi nghỉ phép, Cháu có nói chuyện với ông
rất lâu. Trong tuần tới đây, Cháu sẽ được gặp các giới chánh trị ở Pháp do người
ta tiến cử, thành ra Đức Ngài nhận định rằng phải có một tiếng dội ở nước ngoài
về hai chữ CAO ĐÀI, mà trung tâm của sự hoạt động đó là ở Paris chẳng hạn. Cháu
mong phải chi Ngài Trần Quang Vinh được qua đây chừng một tháng để gặp gỡ các
giới, để thay mặt cho Đức Ngài, để nói qua về triết lý Đạo, và để về phúc trình
cho Ngài rõ.
Thời giờ có gấp rút,
thời cuộc tiến triển một cách mau lẹ, nó không chờ chúng ta đâu, thành ra Cháu
cũng cần đi đi lại lại, một năm Cháu về chừng ba lần, để theo dõi với tình thế nước
nhà, và để yết kiến Ngài, để trao đổi ý kiến (de vive voix), để không lạc đường
lối.
Cháu mong Đức Ngài đọc
cho kỹ bức thư này, rồi cho xin vài lời phê bình riêng của Đức Ngài để Cháu an
lòng.
Kính chúc Đức Ngài được
Chí Tôn ban ơn lành, để chăm lo nền Đạo và đạt được mục đích bấy lâu nay trông
đợi.
Kính thăm các chức sắc
và đạo hữu.
Nay thơ”