Trang

Thứ Năm, 23 tháng 1, 2020

3067. ĐẠO LOẠN PHÁP DO ĐÂU?

RÚT TỪ ĐẠO SỬ Q 1 CỦA BÀ NỮ ĐẦU SƯ HƯƠNG HIẾU.



Ngày 06-07-1928 (âl. 19-05-Mậu Thìn) Ðức Chí Tôn dạy "... Con hiểu vì cớ nào mà nền Ðạo loạn pháp chăng?".
 Bà Rịa, Le 6 Juillet 1928 (19-5-Mậu Thìn)

THẦY

Các con, cười ....
Thầy không kêu Trang và Lịch đến đủ mặt, song chúng nó một ngày kia sẽ hiểu Thánh ý Thầy. Vậy các con cũng chẳng cần nói lại với chúng nó mà làm gì nghe.
Các con nghe Thầy, Thầy chẳng biết vì cớ nào các con không để trí khôn ngoan mà xét đoán cho minh lý Ðạo của Thầy đã giao cho các con. Thầy hỏi từ khi tạo Thiên lập Ðịa các con có thấy những vật loại hồn tính nào Thầy đã sanh ra trên mặt địa cầu nầy mà không trật tự phẩm vị chưa vậy hử?


Trung bạch ....
Trung! Nếu chúng nó không vậy Thầy đâu cậy các con dạy dỗ há? Trung con ôi! Thầy đã chẳng có xác phàm mà dìu dắt các con, chỉ nhờ ngọn cơ bút hèn hạ nầy mà dạy dỗ các con, hầu làm cho tâm phàm tánh tục các con giảm bớt đặng chen nhét vào đó mảy mún Thánh đức của Thầy trông cậy cho nên phẩm hạnh, dạy lại cả chúng sanh mà các con xét mình thử coi, Thầy đã đặng thỏa nguyện cùng chăng?
Trung! Thầy nói rõ chẳng phải Thầy để lời trách cứ chi con, lòng con thế nào Thầy thấy rõ, biết bao phen Thầy nghe con kêu réo than thở cùng Thầy, biết bao phen Thầy thấy con khổ cực vì Thầy, song con chẳng đủ đức trông cậy Thầy, con hiểu vì cớ nào mà nền Ðạo loạn pháp chăng?
Trung bạch ....
Không con, vì tại con chưa biết phận làm anh, nên mới ra đến đổi ấy. Thầy hỏi sao con không chiêm nghiệm Thánh đức của Thái Bạch? Sao con không xét nét cho cùng lý lời vàng tiếng ngọc của một vị Giáo Tông Thiêng Liêng mà noi gương theo đó.
Nhiều khi Thầy thấy con vì nhẹ tánh mà nghe lắm lời thị phi làm đau đớn nhiều đứa vô tội cùng Thầy. Sự lầm lạc của các con lắm thường tình, Thầy không hề bắt tội, nhưng mà sự mê muội Thầy thấy rất đau lòng. Thầy hằng than thở với con rằng: Cả nhơn sanh còn nhiều ngu muội sở cậy con nâng đỡ, dắt dìu mà con lại hờn trách, chớ chẳng dạ thương yêu thì con có khác chi Chiêu hồi buổi trước.
Thầy lại thấy con đôi phen giận lẩy phòng toan trao gánh Ðạo cho người; Thầy hỏi vậy chớ con còn nhớ lời Thầy dặn con buổi trước chăng?
Trung bạch ....
Không, Thầy hỏi con còn nhớ lời Thầy dặn riêng con buổi trước chăng?
Trung bạch ....
Phải, con há, chớ chi Thầy liệu trao nền Ðạo cho ai thì Thầy chẳng hề nói với con lời ấy; Thầy đã mượn con mà con trao phận sự lại cho kẻ khác, vậy con có đắc tội cùng Thầy chăng hử?
Trung bạch ....
Thầy chưa hề bắt tội con, song chư Thần, Thánh, Tiên, Phật đã hiểu rõ rằng: Thầy trao nơi tay con một quyền hành thưởng phạt, cũng như Thầy trao cho Tắc một cây cân công bình thiêng liêng nơi cõi tục nầy; mà cả hai, một đứa bạc nhược, một đứa bơ thờ. Thầy tưởng chẳng cần nói các con cũng hiểu rằng: Các Ðấng ấy bất bình lắm đó vậy.
Các con đã mang mạng lịnh Thầy, thì làm thế nào Thầy không hổ thẹn; Thầy dặn các con một điều phải hằng nhớ rằng các con thay mặt cho Thầy tức là Thầy. Ngày nào Thầy lấy phận sự lại thì là mới hết Thầy nữa. Cái xác thịt các con cũng nên kể rằng: Chẳng phải của các con nữa.
Thầy đã nói trước rằng: Cái xe Thầy đẩy đi đến đâu thì hồng ân của Thầy rưới khắp đến đó. Thầy chỉ cậy các con kêu rước những kẻ hữu duyên đến chung hưởng cùng các con thôi.
Khốn cho những đứa ngu muội không lo mà tiếp rước các con, mà cũng khốn cho các con, nếu các con tham lam giành phần hơn của kẻ khác, con gắng hiểu Trung nghe.
Thơ! Con cứ giữ giận lẩy vậy hoài, cười.... Chẳng phải Ðạo là vậy con ôi. Cũng vì.... bạc nhược hay nghe mà không biết binh vực con mới ra vậy. Từ đây Thầy dặn ai thương ghét mặc ai con cứ thương Ðạo là đủ.
Cư! Con cũng vậy nữa, con phải nhớ hằng ngày lời Thầy và hạnh khiêm cung của Thầy mà giải lòng phiền nghe, chẳng cần thương ghét, chỉ biết phận mình, làm thế nào cho hồn Ðạo thêm cao, ngày kia chúng sanh sẽ đổ lụy rơi châu mà xét nét sự lầm lạc của thế tình. (Thầy nói tiên tri Ðức Thượng Phẩm qui Tiên vị).
Trung, Thơ! Hai con nên tin rằng Cư vô tội mà khuyên dỗ lấy em kẻo tội nghiệp.
Trung bạch ....
Ừ, nhưng mà Liêm, Thầy phải bỏ phế cho Ca thay thế cho nó, nhưng hạnh đức chẳng hoàn toàn vì lo hám vọng, Thái Bạch chưa định, nghe Thầy. Con nếu biết thương nó cũng nên gần gũi dạy dỗ cho nó đặng đôi chút đạo đức của con rồi sau sẽ liệu, bằng chẳng vậy Thầy buộc Tương ngồi địa vị ấy cho tới buổi Thầy biểu con về, con khá nhớ. Con biểu Vintrebert đến ngày mai nầy sẵn có hai anh con và hai đứa nhỏ....
Tắc! Con cứ vậy hoài há? Chẳng một điều nào mà Thầy giao cho con mà con làm trúng hết.
Trung bạch ....
Phải, con còn làm hơi không biết nữa há?
Thăng.