Các bạn ôi! Chúng ta chỉ có hy sinh một kiếp sống đặng làm con hạc vô tội, con hạc hòa bình, biết đâu Đức Chí Tôn đem con hạc của Ngài để thế cho con bồ câu trắng mà thiên hạ gọi là con bồ câu hòa bình; nhưng không hòa bình gì hết. Thân làm con hạc thiêng liêng ấy buộc ta phải chở Đạo đi toàn khắp mặt địa cầu. Nếu một chủng tộc nào, một sắc dân nào ở nơi mặt địa cầu nầy chưa biết Đạo là cái lỗi do nơi ta đó vậy. ĐHP.
Bài từ BNS THÔNG LIÊN số 76 ra ngày 19/10/2012.
LỜI
PHỦ DỤ
DỊP
CÁC CƠ QUAN CHÚC XUÂN
Mùng một tết Ất- Mùi (1955)
ĐỨC HỘ PHÁP.
Bản Ban Tốc Ký.
Thưa cùng Thánh Thể Đức Chí Tôn, các Chức
sắc Thiên Phong Nam, Nữ Lưỡng Phái, con cái yêu dấu của Đại Từ Phụ.
Hôm nay Bần Đạo lấy làm hân hạnh nhờ hồng
ân của Đức Chí Tôn ban bố một kiếp sống hữu hạnh, hữu phước được ngộ Đạo, và
Qua có điều cần nói cho toàn con cái Đức Chí Tôn hiểu rõ.
Trước khi mở Đạo Đức Chí Tôn có nói: Nếu
mở một nền Tôn Giáo mà cái hạnh phúc ấy ta hưởng đặng bao nhiêu đi nữa cũng
chưa có thú vị. Vì cớ cho nên Đức Chí Tôn mới lấy Đạo nhà của chúng ta, Đạo
Tổ Phụ của chúng ta, đặng lập nên nền Tôn Giáo Quốc Tế. Cái vui sướng của Bần Đạo
hơn hết là chỗ đó. Dầu cho làm một vị Giáo chủ cho nền Đạo Quốc Tế đi nữa
thì xương thịt máu mủ tâm hồn, khí phách, chí hướng của Bần Đạo đều là Việt hết.
Hỏi nếu chẳng nhờ cả ân đức của Tổ Tiên
ta để lại thì làm sao hôm nay cả toàn một sắc dân nhỏ yếu nơi cõi Đông Á nầy hưởng
được một đặc ân vô đối? Nội bao nhiêu đó cũng thấy cả nòi giống ta phải can đảm
hy sinh trọn kiếp sanh của mình đặng đền ơn tri ngộ của Đấng tối cao tối trọng ấy.
Các bạn Hiệp Thiên Đài, các bạn đã có từ
buổi ban sơ đến giờ, Đạo vừa mở là có các bạn, các bạn đã chia sớt mọi điều từ
trong cảnh khổ cho đến cảnh vinh quang. Hôm nay không ai biết định hướng của Đạo
hơn các bạn, khi nảy Tiếp Đạo có nhắc lại Bần Đạo đã hai phen xuất dương sang
Âu và Á làm cho uy tín của Đạo càng thêm cao trọng.
Các bạn ôi! Chúng ta chỉ có hy sinh một
kiếp sống đặng làm con hạc vô tội, con hạc hòa bình, biết đâu Đức Chí Tôn đem
con hạc của Ngài để thế cho con bồ câu trắng mà thiên hạ gọi là con bồ câu hòa
bình; nhưng không hòa bình gì hết. Thân làm con hạc thiêng liêng ấy buộc ta
phải chở Đạo đi toàn khắp mặt địa cầu. Nếu một chủng tộc nào, một sắc dân nào ở
nơi mặt địa cầu nầy chưa biết Đạo là cái lỗi do nơi ta đó vậy.
Ấy vậy cái phận sự của ta tuy đã khổ não
cực nhọc mà Bần Đạo vẫn chưa thỏa nguyện về tinh thần, sự cứu khổ an ủi thiên hạ
đương nhiên bây giờ các bạn đã thấy nhơn loại đau khổ một cách quá quắt không
thể tỏa đặng. Đau khổ về xác thân, đau khổ về tinh thần, các bạn đã nhìn Đức
Chí Tôn giao cơ Cứu khổ ấy thì cần phải tìm phương giải khổ cho nhơn loại, thoảng
như buổi ban sơ Bần Đạo không có lãnh trách vụ đặc biệt của Đạo thì các bạn chắc
cũng không để tâm cho lắm.
Đến hôm nay dầu cho thân già nầy không
còn năng lực hoạt động chịu khổ cực như trước nhưng vẫn cố gắng. Bần Đạo thấy
hiển nhiên rằng: trong Cửu nhị ức Nguyên nhân họ không phải ở trong nước Việt
Nam mà thôi, mà khắp nơi trong các chủng tộc đều có họ.
Tội nghiệp thay bóng Đạo vừa đi tới đâu,
mặc dầu Thánh Thể Đức Chí Tôn chưa có làm phận sự mà cả tinh thần lẫn hình thể
của họ đều sáng suốt chói lọi vậy.
Họ trông đợi bóng cơ cứu khổ của các bạn
lắm. Cố gắng thêm các bạn, vì trong đạo binh thiêng liêng theo hộ giá Đức Chí
Tôn từ khai Thiên lập Địa tới giờ, do theo Thánh Giáo Đức Chí Tôn có nói: Bần Đạo
là Ngự Mã Thiên Quân, phẩm tước quyền hành cao trọng ấy phải làm thế nào?
Ta có đền đáp, có thể thay thế hình ảnh
Đức Chí Tôn đặng làm phận sự của Ngài giao hay không? Hay một ngày kia trở về
Thiêng Liêng phải thẹn khi ngó mặt Ngài. Bần Đạo nhứt định hết lòng cho đến hơi
thở cuối cùng, dầu cho thế nào Bần Đạo cũng quyết tùng mạng lịnh của Đại Từ Phụ
làm cho con cái của Ngài giảm bớt khổ não. Tưởng khi các bạn cũng đồng chí hướng
với Bần Đạo đó vậy.
Thưa Chư Chức Sắc Thiên Phong Nam, Nữ Lưỡng
Phái đang làm việc thay thế hình ảnh của Đức Chí Tôn.
Bần Đạo xin cả Thánh Thể hãy ngó đến con
cái của Ngài đang đau khổ, dốt nát về tinh thần đạo đức, họ thiếu cả tinh thần
định phận cho họ, không phải định phận mà thôi, lại thiếu cả tinh thần bảo vệ
cái sống của họ nữa, chúng ta ngó thấy cần phải dạy dỗ dìu dắt và an ủi họ. Ấy
vậy cả thảy Thánh Thể Đức Chí Tôn thay thế hình ảnh của Ngài đang lo lập vị cho
con cái của Ngài, hình ảnh bóng dáng của Chức Sắc Thiên Phong thay thế hình ảnh
Đức Chí Tôn không có nghĩa lý gì hết.
Trọng hệ hay chăng là cái giá trị đối phẩm
Thiêng Liêng cùng Chư, Thần, Thánh, Tiên, Phật mà thôi, Bần Đạo ước mong một đứa
em của chúng ta lập nên phẩm vị cho thoát khỏi cái kiếp luân hồi, nếu được như
vậy thì công nghiệp của chúng ta rất vĩ đại đó vậy. Huống chi giờ phút nầy cả
Thánh Thể Đức Chí Tôn đem đường cho nó, nâng đỡ nó đưa vào phẩm vị Thiêng Liêng
Thần, Thánh, Tiên, Phật thì Bần Đạo tưởng không có danh dự nào bằng, không có
phận sự cao trọng nào hơn.
Giờ phút nầy nó đã chịu khổ não nhiều rồi,
đau khổ Đời, lại kế tiếp đau khổ Đạo. Hôm nay Thánh Thể của Đức Chí Tôn yêu ái
và gởi gấm cho ta lãnh sứ mạng dìu dắt đoàn em đó vậy. Có một phương thế hay ho
hơn hết mới có thể bảo vệ ta khỏi lạc lầm, phận sự ta đối đãi cùng đoàn em có một
phương pháp duy nhứt là chỉ thương yêu mà thôi. Dầu cho sự thương yêu ấy có ra
vẻ dại dột, ngu khờ nhục nhã thế nào đi nữa chúng ta cũng chỉ biết thương yêu
mà thôi, sự thương yêu đủ với chúng ta làm, mỗi điều không cần tìm phương pháp
nào khác, các con Phước Thiện, Hội Thánh Phước Thiện của mấy con tức nhiên Hội
Thánh Hiệp Thiên Đài. Chúng Qua có mười mấy người, Chúng Qua không có thế gì an
ủi sự thống khổ của toàn thể con cái Đức Chí Tôn cho đặng.
Chúng Qua có mười mấy người, biến thân
ra mấy con, mấy con là hiện thân của chúng Qua thay thế cho chúng Qua đặng tìm
phương giải khổ cho thiên hạ làm cho ngọn Cờ Cứu Khổ của Đức Chí Tôn giao cho
chúng Qua đặng thiệt hiện ra mãi mãi.
Năm nay là năm bí yếu hơn hết mà gọi là
năm hòa bình, mấy em thôi cũng tin bướng như vậy, tin hòa bình đi, hòa bình với
đầu óc của mấy em, hòa bình là buổi nào mấy em an ủi cả thiên hạ đau khổ đương
nhiên bây giờ đó là hòa bình của mấy em.
Thay thế hình ảnh của chúng Qua giải khổ
cho thiên hạ, mấy em ngó lụng lại qua khỏi cơn thử thách của nước nhà chủng tộc
rồi trước chúng em sẽ thấy một trường thảm khổ không thể tỏa đặng. Nào là tật
nguyền và bịnh hoạn, nào khổ não, nào truân chuyên đủ mọi điều.
Tình thế đương nhiên bây giờ, mấy em thấy
trước mắt là đồng bào Bắc Việt, tội nghiệp thay! Họ bỏ cả gia nghiệp vào Nam,
Qua chỉ sợ một điều trong cơn buồn tủi của họ, rồi họ sanh ra chán nản, mấy em
thấy vì thiên hạ nâng đỡ binh vực giúp sức cho sự sống còn của họ, Qua sợ không
biết thương rồi bạc đãi khi thị, thì nòi giống ta tủi nhục biết bao nhiêu, Qua
gởi cho mấy em cái phận sự biến thân ra chúng Qua đi an ủi họ từ nhà, từ người
trong cơn khổ não.
Mấy con trong Phục Quốc Hội, những điều
Thầy làm không được. Mấy con thay Thầy làm, Quân Đội cũng vậy, Phục Quốc Hội mấy
con, không lẽ giờ phút nầy mấy em biểu Thầy đi ra cởi ngựa cầm cương đặng làm
thế các con, phận sự tối yếu, tối trọng cứu dân, cứu nước, mười mấy năm các con
đã hy sinh biết bao xương máu cho Tổ quốc giống nòi. Hôm nay có thể mong ước
như Thầy đã mong ước từ vĩ tuyến 17 đổ vô hay đổ ra đối với tinh thần của ai đã
chia rẽ chớ tinh thần của mấy con không chia rẽ buổi nào hết, bởi ngọn cờ Cứu
khổ của mấy con, ngọn cờ Bảo Sanh Nhơn Nghĩa của mấy con đã đến nơi nào thì nơi
đó gia nghiệp Thiêng Liêng của mấy con.
Thầy chỉ sợ mấy con không đến nơi nào
thì nơi ấy còn khổ não, thầy chỉ sợ bao nhiêu đó mà thôi, còn sự thắng lợi của
cơ quan Phục Quốc Hội không lẽ Thầy đi ra làm chánh trị đương đầu với thiên hạ.
Thầy là nòi giống Việt Nam, tranh đấu đặng đem tương lai cho đất Việt, có nhiều
điều các con làm đặng mà Thầy không làm đặng, các con có nhiều phương làm mà Thầy
không có phương làm, thành thử thật ra từ trước đến giờ sự thâu hoạch thắng lợi
đều do công nghiệp của các con chớ chẳng phải của Thầy.
Thầy bất quá chỉ có lời nói mà thôi. Đường
lối của các con đi được như hôm nay là dài lắm rồi, đã được hai phần đường. Các
con cố gắng thêm và sáng suốt làm thế nào cho phận sự Thiêng Liêng của các con
tượng trưng hình ảnh nòi giống của các con.
Các con đã tránh đặng một điều là thiên
hạ cám dỗ mua chuộc các con, nên Thầy đã yên tâm, thấy Phục Quốc Hội không có
cái năng lực nào mua chuộc được, nên Thầy gởi gấm cơ quan chuyển thế một phần
cho tay mấy con, Thầy để lời ban khen đã mấy năm qua mọi sự đã đem thắng lợi rất
nhiều, nhứt là có một điều làm cho Thầy vui hứng là cơ quan dân vụ của các con
nó phù hạp thích ứng với Thầy hơn hết, các con cố gắng với đường lối dân vụ.
Đồng bào Bắc Việt, Bần Đạo đã thường
nói: Mảnh đất gấm vóc của Tổ Tiên ta để lại từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau Tổ Phụ
ta mua chuộc biết bao nhiêu xương máu, dành để cho nòi giống. Không có mảnh đất
nào là không phải của chúng ta, nên nhớ điều đó, đừng vì di cư ngoài Bắc vô rồi
buồn rầu, không lo rồi sống đặng lo làm nghề nghiệp, phải cố gắng thêm nhiều
hơn nữa, từ trước đến giờ lịch sử đã để lại để chúng ta đã ngó thấy bằng cớ hiển
nhiên, hễ mỗi khi có quốc nạn là mỗi khi chúng ta hiệp chủng đó vậy. Đừng để
cho người Bắc kẻ trong Nam không biết nhau là gì, nghe giọng khác nhau, những
người dốt nát tưởng đâu là người ngoại quốc, cái đó lấy làm nguy hiểm hơn hết.
Hôm nay tình cờ chúng ta được một phương
pháp hiệp chủng, cả thảy đồng bào Nam cũng thế, Bắc cũng thế cố tâm một điều cần
yếu hơn hết là gây tình thân ái vô biên của nòi giống Tổ Phụ để lại trong đầu óc
ta. Hôm nay có phương thế hiệp chủng cho
mạnh mẽ khắn khích, dầu cho có cực nhọc cũng cố làm, sự làm kia nó sẽ lập lại
như hồi nhị Chúa Tây Sơn buổi nọ, nó đi theo tấn tuồng thống nhứt Hoàng Đồ của
Chúa Nguyễn khi xưa muốn thiệt hiện thống nhứt Hoàng Đồ thì nòi giống chúng ta
phải hiệp chủng thống nhứt năng lực lại.
Hại thay! Có một điều khổ não hơn hết là
từ ngày nền văn minh của Tổ Phụ ta, của Quốc Đạo ta bị thiên hạ chi phối muốn
có sự phân tâm của nước, của chủng tộc, vì lẽ phân tâm ấy hôm nay mới có tình
trạng nầy. Nếu không có Việt Minh thì vinh diệu cho quốc sử của chúng ta biết
bao nhiêu.
Đồng bào Bắc Việt hãy nhớ nơi đây là đất
địa của mấy người không phải mấy người ăn tạm ở nhờ, mà là ở trong gia đình Tổ
Quốc. Vậy mấy người đừng buồn thảm, cố gắng hiệp chủng với nhau thì mới mong thống
nhứt Hoàng Đồ trở lại.
Bần Đạo xin để lời cầu chúc toàn thể các
con của Đức Chí Tôn đó vậy.