Trang

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

2257. Luận về chữ Tu.

Tu theo Đức Hộ Pháp là theo Đạo Cao Đài 1926: phụng sự chúng sanh: là góp phần xây dựng xã hội hòa bình, dân chủ, tự do. Là đem công lý đánh đổ cường quyền. 
Tu theo Cao Đài 1997 của Nguyễn Thành Tám là  cúng lạy cho dập đầu bể trán (TU HÀNH THUẦN TÚY)...  đóng tiền để lên chức và làm công cụ cho nhà cầm quyền cộng sản diệt Đạo Cao Đài 1926 (RA CÔNG VĂN ĐỀ NGHỊ CÔNG AN BẮT NGƯỜI ĐẠO CAO ĐÀI 1926). BBT Blog KNS
Bài thuyết đạo của Đức Hộ Pháp 15. 10. Mậu Dần. (06. 12. 1938).
Luận về chữ Tu.
Trên công việc nhựt nhựt thường hành nó thuộc về thể pháp. Dầu ta có cúng lạy cho đến dập đầu bể trán mà không phụng sự cho Vạn Linh thì cũng không ích lợi gì cho Trời Phật. Cái lợi ích hơn hết là một đám con lầm lạc của Trời nó đang tâm tàn sát lẫn nhau mà ta ra tay cứu vãn được mới là ân nhân của xã hội. Khi ra trước Toà phán xét Đại Hội Long Hoa ta mới có đủ điều kiện bênh vực lập trường của mình; bằng chẳng vậy thì cái danh từ Tôn giáo của chúng ta đối với xã hội nó không có ý nghĩa.

Ta thường đọc những câu cứu khổ, cứu nạn; mà ngày nay tai nạn nhơn sanh đã đến không đi cứu cứ ngồi cậy mấy ông Phật cứu dùm hỏi vậy có chơn lý chăng?
Nếu mỗi lần chúng sanh bị nạn còn phải cậy chúng ta làm trung gian làm môi giới nữa sao?  Cũng như làm mà không dám làm thì không bao giờ rồi đặng.
Người tu hành có mục đích đem cái ân cho người chớ không phải đợi người làm ân cho mình, nghĩa là mình phải lo sự ấm no cho bá tánh tức là ta lo cho ta. Bởi Đức Chí-Tôn đã dành phần cho ta một nhiệm vụ đặc biệt là phải phụng sự cho Vạn Linh để giải khổ cho loài người trong lúc họ đang lâm nạn,  kêu la cầu cứu. Khi ta làm xong phận sự thì không ai chối cãi rằng ta không phải ân nhân của xã hội. Chừng ấy dù Ta không muốn về Tây Phương họ cũng lập bàn hương án để đưa Ta đặng đền ơn cứu tử.
Giữa thời kỳ hỗn loạn chiếc thuyền nhơn sanh gần đắm, kêu ca cầu cứu với các nhà Tôn giáo; ông thì ngồi lim dim lần chuỗi, ông thì lo nấu thuốc linh đơn, ông thì ngồi ngâm thi vịnh phú, còn kẻ chết đuối giữa vời không ai dòm ngó. Nếu trước công lý ba cái ngai ở thế gian để cho ba ông ngồi là phi lý. Phải để cho người dong thuyền ra vớt chúng sanh thật sự, đến khi vớt xong rồi thì ngồi mới là hợp lý.
Nói trắng ra nay hoàn cầu sắp nổi trận cuồng phong dữ dội nó sẽ lôi cuốn nhơn loại ra giữa dòng khổ hải chẳng riêng dân tộc nào mà nước Việt Nam ta cũng đồng chung số phận. Dầu cho ĐỨC DI LẠC có ra đời đi nữa không phải một mình Ngài mà vớt cả chúng sanh được, mà cần phải có cả môn đệ của Ngài giúp Ngài. Bởi Ngài là một vị tài công, còn các môn đệ cũng như những tay thuỷ thủ mới có thể đưa con thuyền nhơn loại qua khỏi bến bờ. Nếu chúng ta không có cái đại-chí để hiệp cùng ngài thì lát nữa đây cũng đắm chìm như bao kẻ khác.
Trận giặc thứ ba này không còn ai chối cãi rằng nó không nổ bùng ra đặng hai khối gặp nhau cũng như hai chiếc tàu sắp đụng lộn vậy. Chúng ta là bổn phận nhà tôn giáo cũng nên kết hợp làm một con Thuyền Bát Nhã. Nếu chúng sanh thiếu phước qua không khỏi nạn chiến tranh thì có ta chực sẵn để vớt kẻ sống sót lên tàu. Nên ta làm xong phận sự thì không còn ai chối cãi rằng: Ta không phải là một vị Bồ Tát tại thế...
Mặc dầu ta không dám bì với các nhà tiên tri buổi trước, chớ ta cũng nhận định được ngày tận thế hầu gần. Giữa lúc thanh trược bất phân, dầu cho có Chúa Cứu thế ra đời mà ngài không ẩn danh thì cũng bị quân nghịch bắt đóng đinh trên cây thánh giá. Nên Đức Di lạc Ngài phải mai danh trong màn bí mật xét ra thời kỳ nào cũng vẫn thế chớ không có chi lạ.
Vậy các bậc đạo đức chơn tu ai là người có đủ đức tin hãy sửa mình cho nên chí thánh để đợi đón rước Ngài đặng mà kết thúc Long Hoa Đại Hội.

PHỤ CHÚ:
Công văn chi phái 1997 chỉ đạo bộ hạ bạo lực đối với người Đạo Cao Đài 1926. Chính quyền đã có bút phê yêu cầu các nơi giúp đở chi phái 1997 dùng bạo lực.