TS Phạm Trọng
Chánh viết câu kết sai lệch pháp lý về tác quyền.
Dương Xuân Lương.
Trong hai bài phản
biện trước, Tôi đã chứng minh rằng ông Phạm Trọng Chánh, Tiến sĩ Khoa học Giáo
dục, Viện Đại học Paris V, khi viết bài Đọc sách Đạo Cao Đài và Victor Hugo
của TS Trần Thu Dung, đã mắc những sai phạm nghiêm trọng:
Bịa đặt ra bà Phạm
Thị Tốt là con gái của Đức Hộ Pháp, cho làm Nữ Đầu Sư, rồi cho đi lấy chồng là
Vidal ….
Phản khoa học khi
viết: Hội Tam Điểm là cha đẻ, là người anh đỡ đầu khai sinh đạo Cao Đài …
mà không đưa ra chứng cứ lịch sử.
Trong bài phản
biện thứ ba, Tôi phân tích câu kết của ông trong cùng bài viết: … Tuy nhiên
ngày nay, tôn trọng luật quốc tế về văn bản, bản quyền không thể xem những lời
kinh lễ Đạo Cao Đài là của Victor Hugo, mà chỉ có thể xem đó là sáng tác của cụ
Phạm Công Tắc cảm hứng từ Victor Hugo./. (Hết bài)
Theo đó ông đề cập
đến luật quốc tế về văn bản, bản quyền và tác quyền, đó là quan điểm thế tục và
duy lý nên Tôi tạm gác yếu tố tôn giáo lại để căn cứ vào Công ước Berne
(1886, sửa đổi), do WIPO quản lý để phản biện. Tôi chấp nhận chính sân chơi mà
TS Chánh lựa chọn để phản biện bằng pháp lý quốc tế.