SỰ ĐIỀU HÒA CÀN KHÔN VÕ TRỤ.
Tại
Ðền Thánh, đêm 14 tháng 9 năm Mậu Tý (1948)
Đức Hộ Pháp (LTĐ Q 2)
Bần Ðạo ngày nay đình giảng cuộc dục tấn
của chúng ta trong đường Thiêng Liêng Hằng Sống, đặng minh thuyết một đề mục
trọng yếu liên quan cả Ðạo Giáo của đời. Bần Ðạo thuyết con đường điều hòa của
Càn Khôn Võ Trụ tức nhiên là khuôn luật tạo đoan cả Càn Khôn Võ Trụ vạn vật hữu
hình ta ngó thấy đây vậy.
Vả chăng hễ hòa mới hiệp, hiệp mới có
định, mà hễ có định mới có an. Bằng chẳng vậy sẽ có phản động lực. Hễ không hòa
tức giục cho phải nghịch, hễ nghịch phải ly, mà ly, tức nhiên động, hễ động tức
nhiên phải loạn. Dầu cho chúng ta quan sát về Ðạo Lý Học, Triết Lý Học, Tâm Lý
Học, Cách Trí Học, ta thấy quả quyết cả cơ quan tạo đoan hữu hình trước mắt ta,
nếu không tùng khuôn luật điều hòa, Bần Ðạo tưởng Càn Khôn Võ Trụ nầy đã tiêu
diệt. Dầu cho về Ðạo Lý Học, ta ngó thấy khởi đầu nếu cái khối ngươn linh của
Ðức Chí Tôn không hòa hiệp với ngươn âm của Phật Mẫu, thì Thái Cực chưa ra
tướng, hễ Thái Cực chưa ra tướng tức nhiên Càn Khôn Võ Trụ nầy không có gì hết.
Chúng ta ngó thấy hành tàng tạo đoan
trước mắt ta là sự điều hòa trong thân thể. Và triết lý Ðạo Giáo ta biết rằng:
Nếu ta không đoạt đặng bảy khối sanh quang thiêng liêng kia đặng tạo thành xác
thịt thì ta không có. Ta không sanh ở đây, nói gần hơn nữa nếu nhứt điểm tinh
thần của cha ta không hiệp với huyết bổn của mẹ ta, thì tức nhiên không có sự
hiệp hòa cả khuôn luật tạo đoan như trong bài thuyết pháp của Bần Ðạo hôm nay.
Ấy vậy chúng ta nương nơi hòa khí đặng
hay chăng? Cả cơ bí mật của ta dầu cả hình thể tạo đoan ta ngó thấy con vật
trước mắt ta, nếu không hòa thì không có sanh, không hòa chắc có thể tạo đoan
không có nam, nữ, cốt yếu sanh nam, nữ đặng hiệp hòa nhau tức nhiên sanh sản
loài người, ngoài ra nữa ta đã ngó thấy, nếu như không có điển lực điều hòa do
Thiêng Liêng định, tức nhiên Bần Ðạo dám chắc chưa có thành Ðạo. Bởi có ai
thuận với ai đâu. Các chủng tộc cũng nương theo khuôn luật hiệp hòa ấy mới tồn
tại, mới hiệp chủng tộc được. Về triết lý học chúng ta ngó thấy nhiều phản ảnh
nó không thế gì in nhau được. Hễ hiểu đặng quyền năng của Ðạo, tỷ như lửa và
nước hai món ấy không thế gì gần nhau được như chúng ta thấy máy tàu, trước khi
đã tìm ra năng lực của nước, hiểu được như hơi nước, nó sẽ có cái quyền lực xô
đẩy cả sức nặng 30.000 tấn; quả nhiên trước mắt chúng ta thấy, hiện tượng không
thế chối đặng. Lại nữa cái điển lực thiên nhiên, ta thấy khí âm đụng với khí
dương thành ra sấm sét, lửa sét ấy do hơi điển âm đụng với điển dương biến ra
khối lửa. Nó mạnh thế nào chúng ta ngó thấy không thế gì tưởng tượng được. Ðem
điển âm để riêng ra cách bức điển dương hai cái đụng nhau dữ dội lắm. Ta thấy
năng lực của hơi nước thế nào tức nhiên ngày nay ta thấy không thua gì điển
lực. Bây giờ, ta có phương pháp thâu đặng, thâu nhỏ lại làm ngọn đèn sáng suốt.
Cả hình trạng quốc gia xã hội hay là Ðạo
Giáo thiên nhiên cũng vậy. Cái khuôn luật hoà là cái khuôn luật để tạo ra Càn
Khôn Võ Trụ. Có nhiều cơ quan phản khắc nhau ta có quyền năng làm cho họ hiệp
lại, thì cơ quan tạo đoan nắm trong tay, cũng như chúng ta ngó thấy không thế
tưởng tượng hai khối chung hiệp nhau đặng làm ra ngọn lửa. Ngọn lửa ấy nó soi
sáng trong gia đình hiện tượng.
Bây giờ xã hội nhơn quần trên mặt địa
cầu nầy, ta ngó thấy đời loạn lạc tàn bạo cùng nhau tại sao? Tại nơi cơ thể hữu
hình không làm thỏa mãn loài người. Hại thay! Cơ quan hữu hình không làm thỏa
mãn tâm lý loài người từ thử đến giờ. Tinh thần ấy chỉ có nương theo Ðạo Giáo
và biết nhẫn nại, biết định hướng, biết tự chủ, biết định phận, trong thân sống
ta. Ngày nay Ðạo Giáo trên mặt địa cầu nầy hết quyền năng vi chủ hoàn cảnh quá
khổ não của loài người. Ðời thảm khổ càng tấn tới, thấy cái sống càng khó khăn,
nền văn minh càng tiến, lên một bước thì khối thảm khổ của loài người càng thêm
nữa. Hỏi đương nhiên bây giờ ngó các chủng tộc đối nại nhau, tranh sống với
nhau, phản khắc nhau. Bần Ðạo đã nói hồi nãy, nếu không hòa nhau đặng tất nhiên
phải nghịch, lẽ nghịch tức nhiên phải ly, hễ ly tức nhiên phải xao động, hễ xao
động tức có loạn lạc.
Bây giờ hỏi muốn tìm giải pháp để cứu
tình thế chúng ta, để thử tinh thần trí não, suy đoán xem, ta thấy rằng: Không
hòa mới có nghịch mới có ly, như không đồng tâm đồng chí, đồng sống cùng nhau
thì tức nhiên có xao động. Bần Ðạo nói cả Vạn Quốc đó vậy. Ðộng tức nhiên phải
loạn.
Bây giờ muốn tìm phương pháp trị loạn
đặng, phải phương chiêu an, nó đương động, mình phải giải thoát, nó đương ly
cách, mình tìm phương hội hiệp. Bây giờ nó đương nghịch, mình tìm phương pháp
hòa nó vậy. Phương pháp đó tìm được không? Trước Ðức Chí Tôn chưa đến mở Ðạo,
chúng ta nói chắc chưa thế gì tìm được hoàn thuốc cứu thế đó. Ngày nay Ðức Chí
Tôn đã đến, chính Ngài thấy nỗi khốn khó của loài người, vì loạn lạc tự diệt
nhau, Ngài đem hoàn thuốc phục sinh, hoàn thuốc cứu loài người, tức nhiên Ngài
đem Ðạo Giáo chơn truyền của Ngài là đem cái hòa khí để tại mặt địa cầu nầy. Mà
hòa khí ấy nó lan tràn ra, nó bao trùm cả mặt địa cầu nầy hết, chính bịnh loạn
kia do sự bất hòa mà ra, nếu đem hoàn thuốc hòa trị nghịch, tức nhiên hết loạn,
thì phải an.
Vì cớ Bần Ðạo dám quả quyết: Nếu ta muốn
tìm mối Ðạo chơn chánh, mắt ta thấy đương nhiên bây giờ các nền Tôn Giáo không
điều hòa tâm lý thiên hạ, lại giục loạn tinh thần thiên hạ tức nhiên là không
thế gì tồn tại được.
Ðạo Cao Ðài ngày nay là một nền Tôn Giáo
đem hòa khí cứu vãn tình thế. Bần Ðạo xin nhắc lại và căn dặn lưu tâm đến
những lời chí thiết của Ðức Chí Tôn, hễ một hành tàng nào của chúng ta làm cho
tâm lý con người phải rối loạn, ly tán, ngỗ nghịch tức nhiên phạm tội Thiêng
Liêng. Ðừng tưởng rẻ, bởi nó xô đẩy loài người trong trường chiến, và sẽ có
cơ quan tận diệt nhau không dứt, không cứu chữa đặng, thì chúng ta sẽ là tội
nhơn đệ nhứt của nhơn loại vậy.
Ngọn Bạch kỳ của Ðức Chí Tôn tức ngọn cờ Cao
Ðài phải định an cho Vạn quốc toàn mặt địa cầu nầy, làm cho hòa thuận nhau, mới
xứng đáng một nền Tôn Giáo chính mình Ðức Chí Tôn đến tạo đó vậy.