Bản vi tính và ảnh chụp TNHT Q1, (1972).
Đại Đàn (Chợ Lớn) 29 Octobre 1926.
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ VIẾT CAO-ĐÀI
GIÁO-ĐẠO NAM-PHƯƠNG.
Hỉ chư môn-đệ, chư nhu, chư ái-nữ.
Các con nghe. Thầy buộc phải nói rõ cho các con đừng
lầm mà trách Thầy. Cha hiền chẳng biết hành hạ con cái bao giờ. Thầy đã đến mà
dìu dắt từng đứa, thì lẽ nào lại đành lòng xua đuổi. Thầy thấy các con bị phép
thử thất ba trấn lập thành, thì đã hiểu nhiền đứa bị hành. Thầy ngậm đau nuốt
thảm ngồi nhìn. Thầy chẳng để thử thất, ba trấn trách Thầy vì yêu mến quá lẽ mà
làm mất hết công bình, nhứt là Lý-Thái-Bạch kêu nài hơn hết.
Dầu Quan-Âm và Quan-Thánh xin cũng chẳng đặng. Nhứt là
buổi thử thất ấy, lại nhằm vào ngày khai Thánh-Thất, thì các con đủ hiểu là hại
dường nào, song phải dằn lòng chịu vậy. Các con ngã thì tại nơi Thầy. Nếu Thầy
biết các con nhẹ tính, thì thế nào cũng chẳng chịu. Lại để lời tiên tri mà dặn
trước, nào dè Thánh-Ngôn các con không đọc, lời Thầy nói như không, mới ra tội
lỗi các con phạm thượng thế ấy.
Vậy từ đây, quyền thưởng phạt đã giao vào tay
Lý-Thái-Bạch. Các con liệu mình mà cầu rỗi nơi Người.
Thầy dạy dỗ các con không nghe, đợi có hình phạt thì
các con chịu lấy.
(Đ... Q ... thượng sớ) Cười...
Đ... Q ... cả Môn-đệ Thầy duy có biết một chớ không
biết hai; kẻ nào cưu tâm chia phe, phân phái là đứa thù nghịch cũa Thầy. Con
hiểu à!
Con biết rằng Thầy hằng dặn cả Môn-đệ, nhứt nhứt sự
chi cũng phải đợi lịnh Thầy. Thầy có cho phép con cầu Đạo và mọi phép bí tích
chi chi cho mẹ T ... chăng? Vì xảo trá ấy mà làm cho T. phải mất đức tin nhiều
lắm, con hiểu à!
Cái kho bạc ấy nó giục lòng con lắm há?
T...! Con phải định tánh mà xét nét lấy. Thầy chẳng
cần nói.
Trung, Trang, Tương, ba con phải nhớ những đều Thầy phú-thác... Thầy đã dặn, hiểu à?
Tái Cầu
LÝ-THÁI-BẠCH
Hỉ
chư đạo-hữu - Thiên phong bình thân.
Từ
đây Thầy đã giao quyền thưởng phạt về nơi tay Bần đạo; vậy các Đạo-Hữu khá hết
lòng lo lắng, vun đắp nền Đạo cho vững vàng, hiệp ý với Thiên-Cơ mà bước lần
lên địa vị cao thượng; chớ sụt sè ôm thói mơ hồ, thì đã uổng công trình cực
nhọc từ bấy lâu nay, lại thêm chẳng đặng theo Thánh ý của Thầy là bậc Chí-Tôn
đã hết lòng vì sanh chúng.
Mở
một mối Đạo chẳng phải là sự thường tình, mà sanh nhằm đời gặp một mối Đạo cũng
chẳng phải là dễ. Muốn lập thành, tất phải có đều nghiêm chánh thưởng phạt. Có
thưởng mới dục lòng kẻ có công. Có phạt mới răn đặng lòng tà vạy.
Thưởng
phạt tuy chẳng phải hữu hình, nhưng là một sự mừng vui, chưa có bực cao thượng
ở thế nào bằng, và một sự buồn bã nào sánh đặng. Dầu có ăn năn hối hận mấy kiếp
ngày giờ đã qua rồi. Ngôi cực-lạc vẫn có người choán hết.
Phần nhiều các đạo hữu dày công mà xây đắp nền Đạo, nhưng sự ham muốn còn bôn
chôn theo tình thế.
Công
đã nhiều mà bước tới nữa dường như ngán bước, gặp sự gay go đã mỏn lòng. Than
thay! Tiếc thay!
Đặng
bậc Chí-Tôn cầm quyền thế-giái, dìu dắt rửa lỗi mà chẳng bương chải cho kịp
thì, để đua nhau nghĩ tính về miếng đỉnh chung; nếu Thầy chẳng Đại-Từ Đại-Bi
thì công qủa đã chảy theo dòng nước.
Từ
đây Bần Đạo phải để ý dìu dắt bước đường cho các Đạo-Hữu, phải gắng công hơn
nữa cho hợp với cơ Trời.
Ai hữu phước thì địa vị được cao thêm, ai vô phần thì bị đọa Tam-Pháp. Phước phần cũng khó lựa người, rủi rủi, may may, đừng trách nơi Bần Đạo.
Bần-Đạo xin chào các Đạo-Hữu. Bần-Đạo kiếu.