Từ thử đến giờ chúng ta thường quen gọi là Tòa Hiệp Thiên Ðài hay là Tòa Tam Giáo, nên đã 23 năm Ðạo, mà chúng ta vẫn chưa biết chỗ dốt của mình.
Ðức Chưởng Ðạo Nguyệt Tâm Chơn Nhơn buổi nọ giáng
bút hỏi Bần Ðạo một câu bằng Pháp văn: "EXPLIQUEZ ÉTYMOLOGIQUEMENT LE MOT
TÒA?" (Vậy chớ theo ngữ nguyên tiếng Tòa nghĩa là gì?). Bần Ðạo trả lời:
"Thưa Ngài, kêu Tòa là nơi để định án, xử tội kẻ phạm luật pháp".
Ngài cười và nói: "Trật, gọi Tòa là khi nào Tòa nhà, hay Tòa lâu đài gì
đó, chớ tiếng Tòa không có định nghĩa về phương diện Pháp Chánh cả". Bần
Ðạo thừa dịp nhờ Ngài dạy nữa. Ngài nói: "Cái tiếng của Chí Tôn đã đem đến
đặt để nó khéo léo hay ho biết bao nhiêu, nghĩa lý rất thâm diệu mà tại sao lại
không dùng. Ðức Chí Tôn đến lập Pháp Chánh Truyền, giao cho Hiệp Thiên Ðài gìn
giữ. Trong đó có diệu pháp của Chí Tôn đến lập vị cho con cái của Người tại thế
gian nầy, Ngài mượn xác thịt của con cái Ngài tổng hợp lại cho nó có trật tự,
có đẳng cấp, tức nhiên là lập Thánh Thể của Ngài, các phẩm trật có liên quan
với các phần tử tức nhiên Hội Thánh tổng hợp là Thánh Thể của Ngài. Ngài lập Pháp
Chánh Truyền cốt ban quyền hành cho Thánh Thể của Ngài, mà hễ đạt quyền được,
tức nhiên về với Ngài được. Ấy vậy, Pháp Chánh Truyền Hiệp Thiên là phương
định vị, lập quyền đặng hiệp một con cái của Chí Tôn cùng Chí Tôn vậy".
Tới hình luật Tam Giáo: Từ thử Tam Giáo
có Nho, Thích, Ðạo, luật Tam Giáo có hữu hình, có luật hình, vì cứ nói án nên
nói là phạm luật Thiên Ðiều mà thôi. Luật hình ấy gồm cả tôn chỉ của Tam Giáo
đem đặt tại thế nầy cho thiên hạ thật hành, nhưng lần lần càng xa khuôn luật.
Ấy vậy, có hai phần:
1.
Pháp Chánh Hiệp Thiên.
2.
Hình Luật Tam Giáo.
Tuy hai phần khác thể, nhưng cũng đều
giao cho Hiệp Thiên Ðài chưởng quản hết. Nếu muốn gọi cho trúng thì gọi Pháp
Chánh Hiệp Thiên Ðài là đủ nghĩa.
Bần Ðạo giảng nghĩa: Pháp Chánh Hiệp
Thiên Ðài là gì? Cốt yếu của Ðức Chí Tôn đến thế ban quyền hành cho Thánh Thể
của Ngài, Ngài buộc quyền Thiêng Liêng kia hễ con cái của Ngài đắc phẩm hữu vi
ở dưới thế nầy được toàn vẹn, thì cũng phải nhìn nhận phẩm ấy ở cõi hư linh
kia. Bần Ðạo tưởng nếu không phải tay của Chí Tôn thì không ai có quyền buộc
các Ðấng cầm quyền chánh trị của Càn Khôn Thế Giới là chư Thần, Thánh, Tiên,
Phật, phải nghe theo như vậy bao giờ.
Ta cứ suy nghĩ: Một ông cha thương con
nói: Tao đến với con Tao, Tao định cho nó làm Tể Tướng tại thế gian nầy, thì cả
triều chánh phải nhìn nó là Tể Tướng, chớ không phép cải, chỉ vâng mạng lịnh Tể
Tướng của nó mà thôi. Thiết tưởng nếu không phải nhà vua thì không ai biểu như
vậy mà dân phục lịnh. Nếu không phải Chí Tôn đến lập giáo thì không ai đến đây
mà có quyền buộc Cửu Thiên Khai Hóa nhìn nhận Thánh Thể của Ngài được. Tại sao
Ngài giao cho Hiệp Thiên Ðài? Nếu cả Pháp Chánh đó không người cầm để thực hiện
thì cả giá trị lẫn thể thống đều mất hết. Từ ngôi Giáo Tông đến ngôi Ðầu Sư, giữa
có ngôi Chưởng Pháp, nếu không phải Pháp Chánh do Hiệp Thiên Ðài nắm giữ
thì họ tông lúng, tông hoài, tông mãi mãi làm cho loạn Ðạo theo tấn thảm kịch,
ta đã thấy diễn đi diễn lại nhiều lần, mà thử hỏi tại sao họ tông không được?
Là tại Hiệp Thiên Ðài cầm Luật chắc chắn không cho loạn hàng thất thứ đặng. Họ
tông mặc họ, Hiệp Thiên Ðài cứ nắm giữ chặt chẽ, mà định phẩm cho con cái của
Ðức Chí Tôn mà thôi. Nếu chẳng vậy, nghĩa là nếu Hiệp Thiên Ðài để họ tự do
hành động, thì phải đắc tội với Chí Tôn, vì Chí Tôn đã giao cho gìn giữ cái kho
tàng đã định Thánh Thể của Ngài định vị cho con cái của Ngài y như đã giao cho
gìn giữ, cái kho tàng đã định chia cho đứa lớn bao nhiêu, đứa út bao nhiêu, rồi
Hiệp Thiên Ðài để cho người mạnh giựt giành tài sản của mấy người khác, hỏi vậy
người lãnh lịnh đảm nhiệm chia của ấy, sẽ bị hình phạt như thế nào? Nếu không
có người cầm giữ kho đó đặng phân phát công bình cho con cái của Ngài thì sợ e
thiên hạ giựt giành hết mà con cái của Ngài không hưởng đặng, gia tài để dành
cho họ mà chớ. Ấy vậy, hàng phẩm mà Pháp Chánh đã định, cốt yếu hiệp con cái
Chí Tôn lại làm một cùng Ngài, mà muốn cho đặng hiệp cùng Ngài, thì Ngài để cho
Hiệp Thiên Ðài chưởng quản giữ gìn nghiêm luật Pháp Chánh đó. Một người về Ðạo
là Thượng Phẩm cầm quyền Luật Ðạo định phẩm vị; một người về Thế tức là Thượng
Sanh đem con cái của Ðức Chí Tôn vào cửa Ðạo, dìu dắt con cái Ngài không ai
đặng phép ngăn đường đón ngõ. Ðại nghiệp của Chí Tôn để lại mặt thế nầy cho
toàn cả nhơn loại, không ai có quyền giành hưởng một mình. Ðịnh luật như vậy
mới là công bình và chánh đáng. Bần Ðạo lập lại: Pháp Chánh cốt yếu lập
quyền cho con cái Ðức Chí Tôn, có hàng phẩm, quyền hành, thứ tự, đẳng cấp, giao
cho Hiệp Thiên Ðài sắp đặt không cho loạn hàng thứ thất, nếu loạn hàng thất thứ
thì Ðạo tiêu diệt.
Bây giờ nói qua hình luật Tam Giáo: Ðạo
Cao Ðài không phải lấy nguơn chất của Tam Giáo làm căn bản, mà chỉ lọc lượt
chơn truyền của các Tôn Giáo trên địa cầu nầy mà tổng hợp lại. Tại sao lại kêu
hình luật Tam Giáo mà thôi? Bởi ngày nay Tam Giáo qui nhứt. Các Tôn Giáo trên
thế gian nầy thì nhiều mà không ngoài khuôn viên của ba Ðạo lớn, có thay đổi
chăng là vì châm chế bớt ngoại dung, chớ bên trong đều do theo hình luật đó.
Hình luật Tam Giáo để định án chăng?
Thiên hạ sẽ nói Ðạo gì mà có Tòa Án? Người ta lầm! Vả chăng con người chỉ có
quí ở cái Tâm và hạ sanh tại đây ít nữa phải có căn duyên sao đó mà mình không
biết đó thôi. Bần Ðạo dám chắc dầu một vị chí Phật đến tại thế gian nầy mang
thi hài xác thịt cũng quên hết tiền kiếp, cửa huệ quang bị bí lối, không tự
biết mình, không tự hiểu phẩm vị mình, vì mang xác phàm thì cái gì cũng phàm
hết. Duy có Ðấng toàn năng, toàn tri, toàn thiện, toàn mỹ là Chí Tôn mới tránh
khỏi chuyển kiếp luân hồi mà thôi. Ngoài ra không vị Phật nào tránh khỏi luân
hồi cả. Các chơn hồn ở các cung, các động, hoặc ở Ngọc Hư Cung đến đây là có
mạng lịnh đến tạo hình thể của Ðức Chí Tôn, đó là những vị đại diện, còn tất cả
bao nhiêu chúng sanh đều có căn nguyên, mà hễ có căn nguyên tức nhiên là có
tội, phải đến đây đặng trả quả kiếp luân hồi.
Chí Tôn muốn cho con cái của Ngài nên
Thánh thì phải làm sao? Phải đem cả thảy vô đây, tắm rửa cho sạch sẽ làm cho
thiên hạ muốn gần, phải vì thương mến kỉnh khen mà gần, vì đáng tôn sùng yêu ái
mà gần. Hình luật Tam Giáo là nước
Bần Ðạo dám nói rằng trong Càn Khôn này,
số Hóa nhân còn có ít hơn là Nguyên nhân bị đọa trần, chịu luân hồi chuyển kiếp
đặng đền tội nhiều phen, chỉ vì quyến luyến phàm chất, không đủ can đảm thú tội
trước Ðức Chí Tôn và chư Thần, Thánh, Tiên, Phật. Nếu không muốn đợi để thú tội
với Ðức Chí Tôn thì hiện giờ vì biết mình có tội đến thú tội với chư Ðại Thiên
Phong Hiệp Thiên Ðài cầm quyền Pháp Chánh đó đi, rồi quyết chắc đã đền xong tội
phạm ắt cửa Thiêng Liêng cũng khó định nghiêm hình, vì cớ cố nhiên là một án
chỉ có một hình.
Ngày giờ nào nhơn sanh chưa
có can đảm thú tội của họ, thì cửa Hư Linh vẫn còn chối họ mãi mãi.