Trang

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2022

4350. ĐỨC LÝ-THÁI-BẠCH TÁI THỦ QUYỀN HÀNH (TNHT, 24/11/1930)

 Ảnh chụp và bản vi tính (Thánh Ngôn Hiệp Tuyển Q 2, bản in 1972).


Tòa-Thánh, ngày 24 Décembre 1930 (Canh-Ngọ)

Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ

Lý-Giáo-Tông
       Hỉ chư Hiền-hữu, chư Hiền-muội.

        Lão đã mang một cảm tình rất nặng cùng chư Hiền-hữu, Hiền-muội rồi đó; Lão là người ngoài vòng thế-sự hèn lâu, nên đòi phen bợ-ngợ, phải tìm-tàng, lượng trí-lý mỗi người, ôi! nghĩ nên rất khó! Vì khi nãy, Lão thấy con cái Chí-Tôn đông-đảo dường ấy, may là một nước Việt-Nam chưa đủ trọn, mà dường này, ngày nào Đạo đã truyền bá toàn trong nhơn-loại, trọn khắp ngũ-châu, mới sao nữa!
        Ngán thay cho cái trách-nhậm nặng-nề, vì trót đã hứa cùng Từ-bi ra tế-độ, hễ trách-phận đàn anh, tuy nhiên lấy oai-quyền khuyến-nhủ trừng trị lấy em mặc-dầu, chớ cũng nên hiểu tâm của mỗi đứa. Lão chỉ sợ một điều là Lão không phương gần kẻ tà tâm, toan dạy-dỗ. Còn như gần kẻ đạo-đức chơn-thành thì rất dễ, song chẳng cần ích, tâm Thánh là ngôi vị của Đấng Thiêng-liêng, không lo trau-giồi thì cũng còn tự-nhiên vì vẻ đẹp, còn vẻ đẹp thiên-nhiên đã mang nặng thi hài nơi khổ-cảnh nầy mà không mất thì đoạt vị đã đặng rồi, lại cần ai nâng-đỡ; ấy vậy,
Lão đến mà gieo hột Thánh cốc nơi lòng của kẻ tà-tâm, mong cho đơm bông kết-quả, đặng liệu thế hồi tâm, chớ chẳng phải đến rước người hiền ngõ.

        Lão đây cũng vậy, mà chư Hiền-hữu cũng vậy, chúng ta đã đến tạo thế sửa đời vẫn là phận-sự chúng ta đã hẳn, hãy phải biết phận mình mới an tâm, liệu thế chuyển xây, đã có khó ắt có hay, đã có gay thì có thuận, bền chí xem mảy-mún cơ Đời. Chư Hiền-hữu, chư Hiền-muội, xem trong năm khai Đạo, biết bao khỗ-não truân-chuyên, Lão vì đã thấy rõ, nên không nỡ ngồi an xem cơ thắng-bại, Lão nhứt định đứng chung vai đâu cật cùng chư Hiền-hữu, chư Hiền-muội mà chia bớt khổ-tâm.

Lão chẳng phải sợ, vì chưa có quyền-hành hữu-vi nào mà phạm đến Lão đặng, chỉ sợ giùm cho chư Hiền-hữu, chư Hiền-muội mang nặng thi phàm mà chịu cường quyền đè nén. Chư Hiền-hữu, chư Hiền-muội, có đạt được phép tiên-tri như vậy đâu mà mong tránh khỏi.

        Lão nghĩ như thế, nên nhứt định tái-thủ quyền-hành, đem cặp nhãn thiêng-liêng thay vì cặp nhãn của Thầy đặng thấy giùm mọi điều cho chư Hiền-hữu, chư Hiền-muội, đặng quyết thắng chúng-sanh trong kỳ khai đạo nầy, thì Lão tưởng khi lão chưa phải là người vô-dụng vậy.

Lão nặng mang tình nghĩa cùng một bạn thiêng-liêng vì đời lãnh mạng, tạo Đạo đặng cứu chúng-sanh mà phải chịu mông trần vào cảnh đọa. Lão nên nói rằng: cơ thưởng phạt của Thiên-Thơ thì lắm điều trái hẳn với trí người tưởng-tượng, có nhiều khi thưởng hữu-hình mà làm hình phạt vô-vi, mà cũng có khi thấy hình-phạt hữu-vi mà thưởng thiêng-liêng công-nghiệp.

 Vậy cái thưởng và cái phạt của Lão dùng điều-đình Thánh-Giáo, nhiều khi chư Hiền-hữu, chư Hiền-muội không phương thấy lý đặng. Nên khá dè chừng, đừng vội luận nhảm, bàn khùng, mà mang tội thiêng-liêng rất uổng, nghe!
        Thăng

ẢNH CHỤP.