Qua nói rằng: Mỗi vị Tín đồ đều có cái mão của Giáo Tông và Hộ Pháp đội trước trên đầu, không lấy được là lỗi tại mấy em, ĐHP
HUẤN TỪ LỄ MÃN KHÓA HẠNH ĐƯỜNG.
Ngày
12 tháng 7 năm Mậu Tý (1948)
Đức Hộ Pháp (LTĐ Q 2)
Ðáp từ hai bài diễn văn của hai vị Lễ
Sanh Tân Phong Phạm Hải Tống, Ðinh Công Cự.
Qua lấy làm hân hạnh thấy được tinh thần
tấn hóa của toàn thể mấy em, mấy con tưởng chừng không chi thỏa mãn hơn. Từ 23
năm Ðạo mà Qua trông cậy hơn hết, là thấy mấy em tấn hóa về đạo đức tinh thần
thì không có mùi vị nào ngon hơn tưởng như mình đương thèm thuồng món ăn, dầu
rau dầu củ mà khi thèm ăn cũng ngon lành mà chớ.
Qua thèm cái món ăn mà mấy em vừa cho
Qua ăn đó, vì Qua nghe nó ngon làm sao, Qua để lời khen hai em đó. Ngoài ra Qua
xin giải nghĩa cho mấy em biết phận sự của mình rồi mới hiểu được phận sự của
chúng Qua tức là của toàn Thánh Thể Ðức Chí Tôn, có vậy mới phân định được
nhiệm vụ trọng yếu tương lai như thế nào, các cơ quan đương nhiên cố tâm giáo
hóa mấy em, mấy con, là một điều trọng yếu hơn hết, không làm điều ấy không
đặng, tại sao không làm không đặng? Là tại không lẽ đại nghiệp của Thánh Thể
Ðức Chí Tôn, tức toàn Hội Thánh từ thử đến giờ, mà mấy anh của Qua kế tiếp, mấy
Qua đã biết bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu nước mắt, đã chịu bao nhiêu khổ não xác
thịt lẫn tinh thần, chỉ mong ước có một điều là đại nghiệp thiêng liêng nầy
được tồn tại, cả thảy đều biết rằng: Không có ai lột da mà sống đời, trước qua
thì sau tới kế nghiệp đặng trường tồn, ngày nay phận sự của mấy Qua dìu dắt mấy
em, mấy con, đó là cả đại nghiệp tinh thần, mà trước khi giao, phải lựa, phải
chọn, cho có người xứng phận bảo thủ vững vàng đại nghiệp đó mới phải.
Ngày nay đứng trước mấy em, Qua lấy làm
đau lòng mà nói, biết nói ra mấy em sẽ ngán mà sự thật buộc lòng phải nói. Ðạo
chưa đủ gì hết, mười phần Ðạo kể cả hữu hình hay Thiêng Liêng, về mặt vật chất
hay mặt tinh thần, chúng ta đi chưa được hai phần mười, sự thật là vậy.
Ngày kia tới phiên mấy em, cầm vận mạng
của Ðạo, cầm quyền hành của Ðạo, chừng đó mấy em sẽ thấy rõ, càng ngày càng tấn
triển mãi, nền Ðạo của chúng ta có phận sự khó khăn hơn hết là, đảm nhiệm đứng
ra dung hòa tâm lý tín ngưỡng của nhơn loại. Phải đối phó với các Tôn giáo hiện
hữu trên mặt địa cầu. Thiên hạ ai cũng phải nhìn nhận, ai cũng biết rõ rằng các
Tôn giáo ngày nay, đã lầm lạc, đã thất chơn truyền, tinh thần nhơn chủng đương
tìm kiếm một mãnh lực tinh thần nào chan chứa tâm đức có thể làm cho mình thỏa
mãn, ngày giờ nầy họ đương tiềm tàng, họ vẫn còn thiếu, vẫn còn khao khát, họ
đói kém tinh thần, họ còn đói kém tín ngưỡng. Ta thấy Ðức Chí Tôn đến tạo Ðạo
Cao Ðài tại mặt thế này, Ngài mới lập Hội Thánh, đặng làm Thánh Thể của Ngài.
Bởi Ngài muốn chung sống với con cái của Ngài, câu ấy giá trị như thế nào, mấy
em rán tìm hiểu, ngày nay dầu phẩm nào, dầu một vị chí Phật, như Phật Thích Ca
kia nữa, đến lập giáo, đáng lẽ Ðạo Phật vững chắc lắm vậy, đặng làm tâm lý nền
móng cho toàn nhơn loại, Qua dám nói rõ rằng, kể các Tôn Giáo không Tôn Giáo
nào chơn chánh bằng Ðạo Phật, mà Phật Giáo còn mất năng lực cứu thế độ nhân,
chỉ có ở Á Ðông đây, còn phía Âu Châu thiên hạ đương tiềm tàng quan sát triết
lý cứu khổ, Qua nói thiệt đạo đức tinh thần của các Tôn Giáo chưa làm thỏa mãn
tâm lý của loài người, họ còn đương thèm thuồng khao khát.
Ta thử hỏi Chí Tôn Ngài muốn chính mình
Ngài đến với con cái của Ngài, là ý tứ gì vậy? Ngài đến như là phương pháp
chót, hơn thua gì cũng tự ở nơi Ngài mà thôi.
Ngài nói: Thầy quyết đến với các con,
nếu các con lập Ðạo không thành thì chính mình Thầy phải tái kiếp, họa may
chăng, một mình Thầy mới đủ quyền năng làm tinh thần loài người, chỉ đặng an ủi
và thỏa mãn, Thần cũng có, Thánh cũng có, Tiên cũng có, mà Phật cũng có. Ngài
đã sai đi đủ hết, nhưng tinh thần nhơn loại vẫn còn đớn đau khao khát, lòng
hoài vọng cho nên mới đến giai đoạn nầy.
Ðồ đệ của ông là Thần, Thánh, Tiên, Phật
nơi Ngọc Hư Cung đã cầu khẩn xin Người đừng giáng thế, nếu như Người không đến,
ta thử hỏi có ai lập Ðạo nên đặng cho đời chăng? Chí Tôn đã nói: Nếu các con
lập không thành thì Thầy phải giáng thế. Ðã can ổng thì mình phải làm cho được,
xét ra các phần tử của mấy em ở trong Thánh Thể là ổng vậy, mấy anh thay thế hình
ảnh Ðức Chí Tôn trong phần tử của ổng định, biết đâu khi ta đã cầu khẩn ngăn
cản tái kiếp của Chí Tôn mà ta không hay biết nên phải đứng vào Thánh Thể của
Ngài.
Qua nói đây không chừng phạm thượng, Qua
muốn tạo mấy em thành ông Trời ở mặt thế nầy, nếu mấy em thành ông Trời được,
đó là điều sở vọng đệ nhứt của Qua hơn hết, sợ bí mật đó không nên nói là mấy
em có thể làm Trời được. Phải làm được Qua biết chắc làm được, buổi nầy không
làm được thì sau nầy cũng sẽ làm được, ngày giờ nào Chư Thần, Thánh, Tiên, Phật
đến cõi trần thay thế cho hình ảnh Ðức Chí Tôn, họ đến với Thánh tâm toàn vẹn
thì chừng ấy sẽ quả quyết làm được.
Chúng ta đây bất quá là kẻ mở đường lối
mà thôi, chớ không phải là vai tuồng chánh. Chánh vai là chư Thần, Thánh, Tiên,
Phật đến ngày giờ định họ sẽ đến, biết đâu họ không có mặt trong mấy em, Qua
không biết em nào, song Qua biết rằng đã có, vì trước đã có, thì sau cũng phải
có, Qua đây không biết mà mấy em cũng không biết, chỉ tới thời buổi Chí Tôn
phân định thì chư vị đó sẽ hiện ra, chúng ta không thấu đáo được Thánh ý của
Ðức Chí Tôn, cũng không rõ nguyên căn của ai được, nhưng biết rằng, bổn phận
phải đào tạo mãi cho thành Thánh Thể của Ðức Chí Tôn, tức là tạo ông Trời tại
thế nầy cho ra tướng, nếu không có ông Trời tại thế gian nầy chúng ta sẽ khổ
não, thế gian sẽ bị tiêu diệt, vì con đường tấn hóa về vật hình sẽ xô đẩy nhơn
loại đi đến đâu chưa biết, mặt địa cầu nầy nhơn loại sẽ mất bảy hay tám phần
mười, nếu Ðạo không thành Chơn giáo.
Qua vừa thuyết minh cho mấy em biết
trách vụ thiêng liêng trọng hệ hơn hết chẳng phải Qua mà thôi, cả mấy em cũng
bị lời hăm he của Ðức Chí Tôn, luôn cả đoàn hậu tấn của chúng ta nữa, đời đời
không cùng, đàn Anh của mấy Qua, đến mấy Qua đây rồi đến mấy em, nếu đứa nào
trong Thánh Thể của Ðức Chí Tôn thất phận thì Ổng sẽ đến, mà hễ Ổng đến kẻ nào
đương cầm quyền không đủ năng lực, mà buộc Ổng phải đến đó, kẻ ấy bị hành phạt,
từ xưa đến nay không một đấng chơn hồn nào không ghê sợ.
Vậy chúng ta phải biết điều nên lẽ hư,
làm thế nào cho Thánh Thể Ðức Chí Tôn đặng gần con cái của Ngài, con đường đó
mấy Anh của Qua đã đi, Qua đương đi và mấy em sẽ đi, ngày giờ nào mấy em tìm
phương thế bảo trọng cầm vững vận mạng của Ðạo tức là làm thỏa mãn sở vọng của
Chí Tôn đó vậy; điều đó mấy em phải tự lập mình mỗi ngày, tự hỏi mình, đảm
đương nhiệm vụ đặng chăng, và mãi cố gắng trau mình cho nên phận, Qua tưởng
muốn thì phải được, rán hết sức mình ắt làm đặng, vì ta quyết đoán rằng có Chí
Tôn giúp ta thành tựu.
Phương ngôn Pháp có câu "Aide-toi
le ciel t'aidera" và Tiên Nho chúng ta nói "Tận nhơn lực tri thiên
mạng" điều nầy hiển nhiên chơn thật lạ lùng chúng ta rán cố gắng hết sức
mình thì Chí Tôn mới ban cho cái huyền linh của Ngài, nếu không rán không thế
gì hưởng được, mấy em nhận biết điều ấy, chúng ta do Chí Tôn kêu gọi đặng gầy
dựng, ta phải cố gắng, vì lẽ không thăng tức ta phải đọa. Mấy em nhớ, Ðạo của
mấy em chúng Qua đã tạo dựng cho mấy em đặng ngày kia mấy em tiếp theo Chơn
Truyền Luật Pháp thay thế cho mấy Qua đặng truyền nghiệp cho hậu tấn.
Pháp nói "Chaque soldat a un bâton
de maréchal dans son sacoche", nghĩa là: Mỗi tên lính đều có cây giản của
ông Thống Chế trong bị của họ, Qua nói rằng: Mỗi vị Tín đồ đều có cái mão
của Giáo Tông và Hộ Pháp đội trước trên đầu, không lấy được là lỗi tại mấy
em, chẳng lẽ có một người mà người đó chết rồi là diệt tiêu nền Ðạo.
Ngày kia không có gì vui hứng cho Qua
hơn, khi thấy xuất hiện trong mấy em, khi Qua đã già vô tịnh thất an dưỡng tinh
thần, mà thấy đặng mấy em ở dưới bước lên ngồi địa vị cao trọng của Ðạo, nếu
Qua được hưởng hạnh phúc thấy như vậy thì vui sướng của Qua vô cùng tận.