GIÁO LÝ PHỔ THÔNG.
BÀI 3.
MỘT BÀI
THI.
Phần lớn các bài thi có trong Thánh Ngôn Hiệp
Tuyển không ghi lại ngày giờ do vậy mà hậu tấn học đạo khi tiếp cận các bài thi
đó không xác định được nền chánh trị đạo lúc đó đang diễn ra như thế nào? Có
những sự kiện gì can hệ trực tiếp đến bài thi? Do đó mà mức cảm thụ về văn chương,
đạo lý kém phần lý thú và có khi bị ít nhiều hạn chế.
Tôi may mắn được xem Vi Bằng Hội Vạn Linh năm
Đinh Sửu của Hội Thánh ấn hành và trong vi bằng ấy có kèm theo nội dung đàn cơ:
Đêm 15-10- Đinh Sửu (17-11-1937).
Hộ Pháp và Tiếp Đạo phò loan tại Báo Ân
Từ. Hầu Đàn: Hội Thánh Nam Nữ. Hầu bút: Sĩ Tải Hiển.
LÝ GIÁO TÔNG.
Chào chư Hiền Hữu, chư Hiền Muội, Hiệp Thiên
Đài và Cữu Trùng Đài.
Hộ Pháp,
Lão cám ơn Hiền Hữu đã thi hành y theo lời quyết định “vụ cầu phong để cho
Quyền Vạn Linh tuyển chọn”.
- Hộ Pháp bạch: Nếu có điều chi sơ sót xin Ngài
chỉ dạy?
- Lão chẳng có điều chi dạy thêm Hội Thánh duy
y theo Luật Pháp: “để trọn quyền cho Vạn Linh định vị”. Nếu những sớ cầu phong
không do Vạn Linh công nhận Lão buộc lòng bác hết.
Lão để lời khen tri- ý định cho Hộ Pháp thống
quyền Nữ Phái.
Trần Khai Pháp! Phước Thiện đã trọn nơi quyền
ân tứ của Hộ Pháp. Khá cầu lịnh nơi Người.
Hộ Pháp! Lão phê y sớ cầu phong của Quyền Vạn
Linh công nhận, nghe à?
Hiền Hữu khá nhớ rằng: Hể mỗi sự hành động chi
cao thượng, thì sự kết quả lại lắm đê hèn.
Hiền Hữu cầm nghiêm Luật Pháp thì trừ hại ấy
đặng mà thôi, nghe à?
Thi:
Viết thử Thiên- Thơ với nét trần,
Hầu sau bền vững nghiệp Hồng- Quân.
Chuyển luân thế sự đưa Kinh- Thánh,
Trừ- diệt tà gian múa bút thần.
Kìa lóng non Kỳ reo tiếng phụng,
Nầy xem nước Lỗ biến hình lân.
Công- danh nước Việt tay đành nắm,
Mưa mốc dân sanh gắng gội nhuần.
Hiền Hữu đừng lo, an lòng hành đạo, có Lão và
các Đấng thương yêu Hiền Hữu phò trợ, xin nhớ. Thăng.
Thánh Ngôn Hiệp Tuyển Q2, trang 121 bản in lần
thứ nhất Quý Mão Niên (1963) có bài thi trên.
Thời điểm 15-10- Đinh Sửu. (17-11-1937) “Năm
Đạo thứ 12” Toà Thánh Tây Ninh có những sự kiện hay sinh hoạt nào liên hệ đến
đàn cơ trên?
Có một sự kiện rất quan trọng. Đó là HỘI QUYỀN
VẠN LINH tại Toà Thánh Tây Ninh (15-10- Đinh Sửu/1937):
1/- HỘI NHƠN SANH: 12-10- Đinh Sửu tại
Khách Đình. Đức Hộ Pháp Chưởng Quản Nhị Hữu Hình Đài Hiệp Thiên và Cữu Trùng
Chủ Toạ theo sự yêu cầu của Ngọc Chánh Phối Sư.
(Chỉ nhóm 01 ngày).
(Hội Ngánh H.N.S ngày 11-10- Đinh Sửu tại Khách
Đình y theo châu tri số 04 ngày 06-6 Đinh Sửu mời nhóm hội “VẠN LINH”. Quyền
Ngọc Chánh Phối Sư Ngọc Trọng Thanh chủ toạ vì Thượng Chánh Phối Sư Thượng
Thành Thanh mới qui vị; Thái Chánh Phối Sư Thái Tu Thanh xin từ chức).
2/- HỘI HỘI THÁNH: 14-10- Đinh Sửu nhóm
Hội Thánh tại Báo Ân Từ. Đức Hộ Pháp Chưởng Quản Nhị Hữu Hình Đài Hiệp Thiên và
Cữu Trùng Chủ Toạ (Nhóm 01 ngày).
(Hội Ngánh Hội Thánh nhóm ngày 13-10- Đinh Sửu
tại Khách Đình. Ngọc Chánh Phối Sư Ngọc Trọng Thanh chủ toạ).
3/- THƯỢNG HỘI: 15-10- Đinh Sửu.
(Luôn dịp ĐHP cho Hội Thánh rõ rằng: theo lẽ
ngày mai có Thượng Hội…. Song các bậc
phẩm ấy đều thiếu nên Bần Đạo sẽ phê chuẩn các lời bàn nghị của
H.N.S và H.T đã đồng thinh công nhận. Bãi Hội 12 giờ)
Đức Hộ Pháp Chủ Toạ
“Lưu ý: Không ghi địa điểm nhưng có lẽ là ở Báo
Ân Từ”.
4/- ĐẠI HỘI PHƯỚC THIỆN. Ngày 15-10- Đinh Sửu (17-11-1937) tại
Giáo Tông Đường.
(Chủ
Toạ: Ngài Khai Pháp. Bãi hội lúc 12 giờ).
PHỤ LỤC: Diễn văn của Đức Hộ Pháp trong Đại Hội
Nhơn Sanh và Đại Hội Hội Thánh có liên quan mật thiết đến đàn cơ trên.
DIỄN
VĂN CỦA ĐỨC HỘ PHÁP
“Chủ Toạ” KỲ HỘI NHƠN SANH NĂM ĐINH SỮU- 1937.”
Bần Đạo xin để lời cám ơn Chư Chức Sắc Thiên
Phong và Chư Nghị Viên Phái viên Nam Nữ có mặt về dự hội nhóm hôm nay đều đủ.
Kỳ hội nầy chúng ta sẽ quyết đoán nhiều hành vi và cả khuôn viên của
Đạo đặng đem ra thật hành cho nên mỹ mãn.
Xin chư vị ráng để trọn tâm chiêm nghiệm tường
tất mỗi khoản trong chương trình rồi quyết định đặng giúp thế cho Hội Thánh ban
hành cho nên mặt Đạo.
Cả tương lai của Đạo sẽ tốt đẹp hay không đều
do nơi kỳ hội nầy.
Ấy vậy Bần Đạo xin đọc khoản thứ nhất trong chương
trình cho chư nghị viên bàn định.
(Ông chủ Toạ đọc khoản thứ nhất trong chương
trình và nói):
Tưởng lại Bần Đạo cần phải trạng vẽ cả khuôn
viên hiện thời và quyền hành đương nhiên của Đạo và Tại sao Hội Thánh không cầm
quyền phong thưởng lại để cho quyền Vạn Linh định đoạt?
Vậy trước hết Bần Đạo cần thuyết minh ra đây
cho rõ giá trị của Chức Sắc thế nào đặng quyền Vạn Linh thấu đáo.
Vả chăng Chí Tôn là Chúa tể cả Càn Khôn thế giái,
tức là Đấng tự hữu hằng hữu. Hể vào phẩm Chí Tôn tức là vào phẩm tuyệt đối của
thế giới Càn Khôn. Quyền hành Chí Linh của Người rất bao la quảng đại. Nếu như
có thế giới nào ngoài ra khác nữa thì chúng ta không định đặng quyền hành của
Người là sao. Còn như Càn Khôn hiện tượng nầy nó đã tối đại thế nào thì có lẽ
quyền năng vô biên của Người cũng bao trùm tới đó.
Cái ống thiên lý của đời soi thấu đến đâu mà
còn thấy một vì tinh tú nào thì quyền Chí Tôn cũng tự nhiên đến đó. Nơi Thiên
Văn Đài người ta ngó thấy ngoài ra những ngôi tinh đẩu thì còn ra những khóm
tối đen nghĩa là quá sức của kính thiên
lý thấy đặng nên quyết đoán rằng cả cơ thể hữu vi nầy nó mầu nhiệm là
dường nào thì Chí Tôn cũng thế ấy. Quyền hành Chí Tôn đã bao trùm khắp hết hoặc
còn ra khỏi ngoài Càn Khôn ta thấy đặng đây mà chớ.
Ngày nay Đấng Chí Tôn đến lập Đạo đặng nhìn
nhận cả con cái của Người là cả thảy Chúng Sanh. Thay vì lấy quyền hành Chí
Linh mà làm chúa Người lại dụng tánh đức thương yêu lấy lòng từ bi quảng đại,
tôn con cái của Người vi chủ.
Nghĩa là Người giao quyền hành của Người lại
cho Chúng Sanh lập quyền cho con cái của Người là Quyền Vạn Linh.
Quyền Vạn Linh là gì?
Là Tổng hợp cả 3 quyền:
1
Quyền
Hội Nhơn Sanh.
2
Quyền
Hội Thánh.
3
Quyền
Thượng Hội.
Quyền Hội Nhơn Sanh: Tức là quyền của bậc Tín
Đồ tới bậc Lễ Sanh.
Nghĩa là từ phẩm hữu sanh tới Thượng Sanh.
Quyền Hội Thánh: Tức là Quyền của bậc Giáo Hữu
tới Đầu Sư.
Nhưng Đầu Sư có đặc quyền làm đầu Chánh Trị
Đạo. Vì đã vào Hội Thánh tức là bậc hữu phẩm tới Thượng Phẩm.
Quyền Thượng Hội: Tức là quyền Giáo Tông và Hộ
Pháp. Còn dưới quyền Thượng Hội thì có
Chưởng Pháp là Tể Tướng của Thượng Hội. Nếu có điều chi trắc trở thì Quyền Chí
Tôn hỏi nơi Chưởng Pháp mà định đoạt chớ Chưởng Pháp không có quyền hành chi
cả.
Chưởng Pháp phải hiểu cả tâm đức của Đời và Đạo
mà liệu phương hoá giải (Conseil Juridique).
Cả ba quyền hiệp lại thì đồng quyền cùng quyền
Chí Linh của Đấng Chí Tôn. Đối với quyền Chí Tôn mà nó còn ngang phẩm thì dầu
cho các Đấng Thiêng Liêng cũng còn phải dưới quyền ấy nữa.
Ngoài hai Đấng ấy ra
dầu cho một vị Đại Giác Kim Tiên hay là Cái Thiên Cổ Phật mà không thừa mạng
lịnh của Chí Tôn và không quyền hành nơi cửa Đạo nghĩa là không lãnh mạng lịnh
trong buổi Tam Kỳ Phổ Độ nầy thì không đặng quyền phép phong tước cho ai tất cả.
Ngày nay bọn Tả Đạo Bàn
Môn phong thưởng chẳng do Thiên mạng đều là cơ quan tà giáo mà thôi.
Cơ phong thưởng là chỉ do nơi quyền Vạn Linh
hiệp đồng hay là hay là quyền Chí Tôn
chớ chẳng phải ai muốn phong thưởng cũng đặng.
Trong buổi Tam Kỳ Phổ Độ nầy Đức Chí Tôn chia
ra ba cặp cơ là: Pháp; Đạo; Thế.
Cơ Phong Thánh là cơ Đạo. Có Hộ Pháp và Thượng
Phẩm phò loan, ngoài ra chẳng có cặp cơ nào phong thưởng cho ai đặng. Sau nầy
vì muốn cho Cơ Phong Thánh sống rốn thêm nữa thì duy có Cao Tiếp Đạo phò loan
với Hộ Pháp. Song mỗi phen phò loan đều có chơn linh của Cao Thượng Phẫm đến
nâng loan với huyền diệu thiêng liêng
của Ngài.
Hại thay có một điều bí yếu hơn hết là Chí Tôn
chỉ coi về thiêng liêng phẩm vị mà phong thưởng nên thành thử phẩm vị thì cao
trọng còn trái lại hình thể của họ rất thô kém thiệt thòi khó hèn nhẹ giá. Ấy
cũng là cơ quan bí mật của Chí Tôn mình không thể nào rõ thấu.
Bỡi cớ cho nên có nhiều vị Tiên Phật giáng trần
mượn hình thể hèn hạ phung cùi lỡ lói đến nổi giả dạng ăn xin đặng thử đời hiền
dữ.
Hại thay đời thì cứ ngó cơ hữu hình mà tôn
trọng còn khinh rẻ phẩm vị thiêng liêng thành thử Chí Tôn phong thưởng cao
trọng chừng nào thì đời càng rẻ khinh chừng nấy.
Một điều hại nữa là những vị ấy nhiều khi chưa
biết giá trị của họ là thế nào?
Từ thử Hội Thánh chịu nạn vô giá trị là do nơi
đó.
Nhiều Thiên Phong coi giá trị của mình không
bằng cây hộp quẹt. Chúng Sanh coi không
bằng điếu thuốc thì thế nào Hội Thánh là hình thể hữu vi của Chí Tôn có đủ
quyền năng tạo thời sửa thế.
Ngày nay Bần Đạo đem quyền phong thưởng ra cho
Vạn Linh định đoạt là không phải ý của Bần Đạo muốn vậy mà là đã có mật lịnh
Chí Tôn giáng dạy lại nữa cũng là một phương để cho họ nâng mình lên cho đáng
giá đặng họ tôn trọng cho đành.
Ấy vậy từ đây Chư Chức Sắc Thiên Phong sẽ nhờ
quyền Vạn Linh tạo nên giá trị cùng đời.
Thoãn như có ai nghĩ rằng: E ra để cho quyền
Vạn Linh định vị thì nó không có y theo phẩm vị thiêng liêng của Hội Thánh đi
chăng?
Ta lại nói: Chúng ta phải biết rằng ở thế gian
nầy không có mãy mún hành vi nào không có Thiên ý Chí Tôn định trước. Giờ nào
họ đứng trước quyền Vạn Linh và chịu cho quyền Vạn Linh nâng đở họ lên là ngày
họ được đem danh vị vào thiên thơ mà
chớ.
Bởi thế cho nên dầu cho ai có tài ba lổi lạc
bao nhiêu, đạo lý uyên thâm đến đâu đi nữa thì cũng không qua khỏi mắt Chúng
Sanh chọn lựa.
Quyền hành chánh trị của Chí Tôn chuyên chú về
mặt tâm đức làm chuẫn thằng chớ chẳng phải
dụng cường quyền áp bức. Nếu người nào phải tay cầm quyền tinh thần ấy tức là có đủ tâm đức mới được.
Nếu Hội Thánh đưa quyền cho một người vô giá trị thì người ấy sẽ chết tại nơi
quyền đó mà thôi; bởi nó là quyền về tinh thần chớ chẳng phải vật chất. Người
nào đã được quyền Vạn Linh công cử thì họ càng sợ sệt và càng khéo giử hơn nữa.
Từ đây chẳng còn ai cầu may mà đặng. Như có dỡ thì cả đời phải chịu ngồi một
chổ còn đủ tài đủ đức thì Chúng Sanh mới nâng lên cao nếu thất Đạo Chúng Sanh xô xuống.
Toàn hội có chịu như vậy hay chăng? (Cả thảy
đồng dơ tay công nhận).
Đức Hộ Pháp lại tiếp: Từ đây cả quyền thăng
thưởng trong Hội Thánh hay là Nhơn Sanh cũng vậy Chí Tôn đã nấy giao quyền cho
Vạn Linh. Đức Lý Giáo Tông đã mật lịnh cho Bần Đạo làm như vậy rồi mới đem
lên cho quyền Chí Tôn phong thưởng mà thôi. Bần Đạo chỉ có quyền
phong thưởng tới bậc Lễ Sanh còn từ bậc Giáo Hữu đổ lên Bần Đạo xin rửa tay
không còn quyền hành chi hết.
Bần Đạo xin trạng vẽ ba quyền hành ấy ra đây
cho toàn Đạo rõ thấy:
Quyền Chí Tôn: Luật Thiên Điều tức là Thiên
luật.
Quyền
Hội Thánh: Luật Hội Thánh.
Quyền
Nhơn sanh: Thế Luật và Tân Luật.
Cả Thánh giáo tổng hợp
lại là Luật của Chí Tôn tức Thiên Luật.
Lập Thánh Thể của Người
rồi Người lại dạy Đức Lý Giáo Tông lập Tân Luật cùng Đạo Nghị Định ấy là Luật
của Hội Thánh với Luật hành động từ 12 năm nay.
Luật của Chúng Sanh là
Luật Đời (Code pénal), tổng hợp lại với Luật Đạo.
Thay vì chúng ta nói nó
một lần phàm mà thật ra 3117 lần phàm. Vì thế mà chưa hề thấy Thầy hay là Đức Lý Giáo Tông cầm
viết lập Luật chỉ để cho Nhơn Sanh lập
luật đặng tự buộc lấy mình.
Vả Đức Lý Giáo Tông có nói rằng: Nếu để cho
Lão lập luật thì nội trong 3 ngày là xong, song e cho Chúng Sanh tu không đặng.
Lòng đại từ đại bi của Thầy cho quyền Chúng
Sanh lập luật mà tu đặng lần lần khép
mình vào Thiên luật. Vì ở nơi phàm luật của mình nó có khuôn viên Thiên Luật.
Một người chủ nào mà quảng đại bao la thì chẳng
hề định giới hạn sự hành động của đứa tớ bao giờ, chỉ để cho nó tự do lấy trí ý
mình đặng kiếm phương chước thi hành cho nên vẹn vẽ.
Chí Tôn cũng vậy cả con cái của Người đầu óc mỗi
đứa đều mỗi khác, chẳng hề buổi nào Người định giới hạn khuôn khổ cho nó chỉ để
cho nó định mà thôi. Cả khuôn khổ của nó định là trong khối phàm mà ra rồi bảo
sao không phàm cho đặng. Ấy là Người muốn lấy khí cụ phàm mà trị phàm.
Một khi nọ Bần Đạo có hỏi Đức Lý Giáo
Tông: Ngài nói rằng Đức Chuẩn Đề có 18
món bửu pháp hằng diêu động hoài hoài cả thế giới chẳng có một món bửu pháp nào
đối thủ với nó được duy có một lòng lành thắng đặng nó mà thôi.
Hội Thánh cũng như Đức Chuẩn Đề hể cái phàm của
Chúng Sanh càng nhiều chừng nào thì Hội Thánh lại càng Phàm nhiều hơn nữa. Mình
đã chọc cho nó ra phàm rồi ngồi mà than thở hoài rằng: Nó phàm thì chẳng bổ ích
vào đâu tất cả.
Hại nổi trong Chúng Sanh có kẻ dữ người hiền hể
muốn dạy Đời sao cho đặng hiền lành tốt đẹp thì phải lấy lòng hiền từ nhơn đức
mới đặng. Bằng mình không có lòng hiền thì 18 món bửu pháp kia lay động mình
phải chịu lấy chứ than thở với ai?
Những kẻ đã làm khổ não cho Hội Thánh từ bấy
lâu nay là làm cho Hội Thánh trở nên oai quyền với họ. Muốn trừ hết cái khí nộ
của Thánh Thể Chí Tôn thì phải liệu phương hay nào làm cho Hội Thánh đặng thân
mật với quyền Vạn Linh mới đặng.
Vì vậy cho nên Bần Đạo để cho quyền Vạn Linh
tuyển chọn Chức Sắc.
(Cả toàn hội đều vổ tay hoan nghinh) …
(1): Một số bản lưu hành bằng vi tính tự ý sửa
lại là 3115 và một số điểm nữa… là ý gì???-
Họ cho là có sự không chính xác nên tự ý điều chỉnh chăng? Họ đã lầm vì
ĐHP không chỉ đưa ra một định nghĩa về Hội Thánh mà có nhiều định nghĩa về Hội
Thánh mà có dịp chúng tôi sẽ trình bày chi tiết đầy đủ!!!
DIỄN VĂN CỦA ĐỨC HỘ PHÁP
“Chủ Toạ” KỲ HỘI HỘI THÁNH
NĂM ĐINH SỮU 1937.
Thưa cùng Hội Thánh Cửu Trùng Đài và Hiệp Thiên
Đài, Bần Đạo xin để lời cám ơn Chư Thánh chẳng quản nhọc nhằn về hội đông đủ
hôm nay.
Vậy trước khi mở hội Bần Đạo xin yêu cầu cùng
Hội Thánh Nam Nữ ráng để hết tâm giải quyết các khoản theo lời nghị quyết trong
chương trình Hội Nhơn Sanh dâng lên.
Vả chăng Đại Từ Phụ vì lòng thương yêu vô tận
thấy cả con cái của Người đang bị đoạ
lạc, trầm luân đắm chìm nơi khổ hãi, nên mới đến khai Đạo đặng cứu vớt.
Cũng như một Người Cha hiền đức ở thế gian nầy
thấy con cái mình đương bị tù tội ngục hình nên phải tầm phương giải nạn.
Người đến cốt yếu để tâm nuôi nấng cả con cái
khổ não của Người, chớ chẳng phải đến đặng rước những kẻ vinh hiển. Nghĩa là
Người không phải đến lập vị cho những Người sang trọng, mà đến đặng chia khổ
não cùng đời.
Vì vậy chúng ta đã thấy ngày nay duy còn lại
trong hình Thánh Thể toàn những kẻ thật
thà chơn chất, hiền lương hiếu hạnh, còn những kẻ sang trọng vinh hiển biết đâu Đấng
Chí Tôn đã dùng huyền diệu Thiêng Liêng
đuổi ra khỏi cửa Đạo.
Bần Đạo xin nói quả quyết rằng: Cái thiệt tướng
của cơ quan giải thoát cho chúng sanh là Chí Tôn đến đặng chia đau sớt khổ cùng
đời. Đặng đem các con cái của Người ra khỏi cảnh khổ não trầm luân hay là chốn
ngục hình tại thế.
Đức Đại Từ Phụ vì không hình thể hữu vi nên mới
lập Hội Thánh đặng thay hình thể cho Người. Vậy cái trọng trách của Hội Thánh là
phải làm thế nào?
Người chẳng phải đến đặng biểu chúng ta làm Ông
Toà trị thế; mà trái lại Người đến để biểu chúng ta làm Cha làm Thầy, đặng
thương yêu dìu dắt dùm đám con cái khổ não của Người.
Hễ cái khổ não của con cái Người bấy nhiêu thì
chúng ta phải thương tâm đau đớn bấy nhiêu. Vì Đại Từ Phụ đến đặng làm Cha tức
nhiên Người đến đặng lấy giọt huyết lệ rữa cả khổ não cả con cái của Người.
Mảnh tâm vô cùng vô tận
yêu ái của Người là duy có làm thế nào
cho con cái của Người được hạnh phúc ấy là sở vọng thoã đáng
của Người đó.
Hại thay chúng ta vì mang thi hài xác tục nên
chưa làm đặng trọn nhiêm vụ của Người đối cùng Chúng Sanh. Cho nên cái năng lực
của chúng ta không tương đối với Chí Tôn.
Lại nữa cả khuôn luật của Người hay là cơ quan
giải thoát nó thường hay nương theo không gian và thời gian mà định tướng. Ấy
vậy phận sự chúng ta là thay thế hình ảnh cho Chí Tôn đặng làm cho con cái của
Người đặng hạnh phúc; thì con đường hạnh phúc của Chúng Sanh chúng ta phải dong
ruỗi.
Cái thiệt phận của chúng ta là phải gánh
vác các điều khổ não đặng thay thế cho Chí Tôn mới đáng.
Ấy vậy nếu Hội Thánh chẳng đủ làm cho chúng
sanh đặng hạnh phúc thì Hội Thánh chẳng hề từ chối một mối khổ tâm nào; một
điều nhục nhã nào. Dẫu phải đi trên tuyết giá hay là vào luông đầm hổ huyệt cùng
là đi trên than, trên lửa cũng chẳng hề thối chí nãn lòng đặng. Quyết mong đoạt
thành cái thiệt đạo của Chí Tôn là dẫn cả thảy chúng sanh đi vào con đường hạnh
phúc,
Cái bước nào phải đi, đi đặng làm con cái của
Người ra hạnh phúc thì chẳng bao giờ ta từ chối đặng. Vì chúng ta đã hết tâm mà
thật hành Thánh Thể của Người.
Nếu mình còn lo một điều cho mãy mún vị ngã cho
mình nữa thì là chưa đúng bực Nam nhi xử thế.
Và mình cũng còn mình thì không thể nào thay
thế hình ảnh Chí Tôn đặng.
Cơ thể của Đạo vốn phải chuyển luân chớ chẳng
phải đều là áp bức.
Từ khi mở Đạo đến nay Chí Tôn có truyền cho Bần
Đạo một bí pháp mà Bần Đạo chưa nở thật hành đặng, là vì Chức Sắc Thiên Phong
còn bán thế qui y nữa đời nữa Đạo nên không đắc dụng.
Bí Pháp ấy là gì?
Là
cho Chức sắc Thiên Phong chết vì Đời Sống vì Đạo mà thôi.
Trong thời gian 12 năm nay là một kỷ cũng đã
quá lâu Bần Đạo đã rộng rãi khoan hồng để cho họ có đủ thì giờ lo tém dẹp gia
đình cho yên ổn chớ chẳng hề khi nào Hội Thánh nghiêm khắc ấy vậy từ đây Bần
Đạo nhứt định thi hành Bí Pháp ấy.
Bần Đạo
xin thuyết minh và nói quyết hẳn rằng: Bần Đạo chẳng còn muốn nghe trong
hàng Chức Sắc Thiên Phong có một ai nói rằng: Gia đình ràng buộc, nào cha mẹ vợ
con mà không để tâm trọn hành đạo.
Ngoài ra Chức Sắc còn phải để lòng từ tâm giúp
đở lẫn nhau, thoản
như những yếu nhơn trong cửa Đạo có lâm cảnh bi yếu khổ tâm thì duy nhờ lòng từ
tâm của Nhơn Sanh và sự thương yêu của Chức Sắc chia sớt lấy chớ quyền trên của
Hội Thánh từ đây không muốn biết tới nữa. Nghĩa là Bần Đạo để cho Chức Sắc định
liệu thế nào của phần đời của họ được thỏa mãn cùng nhau mà thôi chớ quyền trên
nhứt định không muốn biết tới quyền đời của một Chức Sắc nào cả. (Chủ Toạ
thuyết tới đây Chức Sắc Thiên Phong đồng vổ tay hoan nghinh công nhận).
&&&
Liên đới bài thi trong tình hình chánh trị đạo như
trên thiết tưởng cũng giúp cho người học đạo cảm nhận được từ trường của bài
thi tăng thêm phần hấp dẫn và hẳn nhiên việc học đạo tăng thêm phần thú vị. Đó
là những điều kiện để hiểu ý nghĩa của bài thi sâu sắc hơn.
Ước mong các vị có tài liệu chính thống của Hội
Thánh cũng nên vui lòng trao đổi với các bạn đồng môn để cùng nhau giử gìn tài
sản chung của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ trong tình hình Hội Thánh bị giải thể hiện
nay./.
Kỷ niệm Lễ Khai Đạo năm thứ 81.