17-01-2013 09:41 AM#62
trần
văn chíThành Viên Tích Cực
Thông tin Tham gia ngày Dec 2012
Bài viết 45
TRẢ
LỜI HIỀN TN VỀ HIẾN CHƯƠNG 1965.
Của
Hội Thánh ĐĐTKPĐ
(TIẾP
THEO PHẦN TRÊN).
ĐOẠN
I:
Hiền TN viết:
Quay lại Hiến
chương 1965, chúng ta xem:
ĐIỀU THỨ 25.- Để áp dụng
Hiến Chương nầy, bản Tân Luật, Pháp Chánh Truyền, Đạo Luật và Kinh Lễ được coi
là quy chế có tánh cách Nội Qui.
Xem ra, Pháp
chánh truyền và Tân luật của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ mà Hội thánh này "đưa
vào" chỉ dừng lại ở mức độ "Nội quy" mà thôi.
Nếu chỉ dừng ở
mức Nội quy như điều 25 đề cập thì Pháp chánh truyền và Tân luật chỉ ở mức thứ
yếu (không muốn nói là dưới cả Hiến chương này); không đủ sức làm căn cứ để
định đoạt một tổ chức và hoạt động của một Giáo hội Cao Đài chứ đừng nói là
thống trị về mặt "đạo đức' cho cả địa cầu này.
TRẢ
LỜI:
Để tiện việc
thảo luận xin trình bày 03 phần:
+ Trình bày khái
quát về Hiến chương 1965 (HC 1965) và điều 25 trong HC 1965.
+ Trả lời 02
đoạn văn của hiền TN như đã thỉnh ý bên trên.
+ HC 1965
và Hội Thánh Ban Chỉnh Đạo Bến Tre.
Thưa với chư quí
vị quan tâm đến đề tài.
Lời Phật dạy
được gọi là kinh mà Ngài còn muốn chúng sanh hiểu như một chiếc bè, nó giúp
hành giả qua sông rồi thôi đừng có vác bè trên vai mà đi. Văn bút của thường
nhơn đang học đạo như chúng ta kém xa lời Phật muôn vạn lần thì hẳn nhiên phải
có sai sót.
Trong bàn luận
có khi phải chẻ sợi tóc làm 4 làm 8… để hiểu cho chính xác nhưng rốt lại thì
phải nhìn vào cái tâm ý người viết để thương yêu và quí trọng bạn đồng sanh,
đồng đạo để cùng nhau tiến bộ.
Trời thương yêu
tất cả chúng sanh, không hề trừng phạt đứa con nào cho dù nó hư hỏng phản
nghịch lại Ngài nên mới là ĐẠI TỪ PHỤ. Trời mở ĐĐTKPĐ biết con cái còn mang xác
phàm, còn thất tình lục dục loạn động nên mới dạy: Không thương được thì cấm
ghét…
Cho dù chúng ta
chưa cùng ngồi chung với nhau trong một tổ chức tôn giáo nhưng vẫn khắc ghi lời
Thầy dạy: Vào vòng huynh đệ khá thương
nhau….làm căn bản.
Đó là tâm ý của
Tôi khi tham gia trang web.
Phần bàn luận về
bài của TN là muốn: thông hiểu và quí trọng nhau để cùng tiến bộ trên đường phụng
sự vạn linh, thực thi tam lập: lập công, lập đức, lập ngôn.
PHẦN
MỘT.
1- Khái niệm về
Hiến chương. (Hiến chương là gì?)
Có con người rồi
mới có xã hội. Có xã hội rồi mới có pháp luật. Nên pháp luật phải thay đổi theo
tài nguyên và môi trường sống của nhân loại. Pháp luật thời văn minh công
nghiệp không thể theo kịp thời văn minh điện tử….
Hiến chương là
sản phẩm của nhân loại ra đời vào thời kỳ đã thành lập quốc gia xã hội theo
quan niệm hiện đại trước khi bước vào thời toàn cầu hóa.
Trong thời toàn
cầu hóa theo chổ hiểu của Tôi thì hiến chương có nhiều diện. Trong khuôn khổ
bài nầy có thể liệt kê 03 diện: quốc gia, quốc tế và quốc gia với đoàn thể hay
tổ chức trong quốc gia.
- Diện quốc gia:
Hiến chương của quốc gia là những điều luật cơ bản làm nền tảng cho việc chế
định ra pháp luật.
Thí dụ điển
hình: Thời Việt Nam Cộng Hòa sau khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị lật đổ thì
Tướng Nguyễn Khánh ký Hiến chương Vũng Tàu (16-8-1964). Hiến chưong tệ hại nên Nguyễn Khánh bị đã đảo.
Ngày 25-8-1964 Nguyễn Khánh phải bãi bỏ Hiến Chương Vũng Tàu.
- Diện quốc tế:
Là điều ước ký kết giữa nhiều nước qui định những nguyên tắc và thể lệ về quan
hệ quốc tế.
Thí dụ HC Liên
Hiệp Quốc.
- Diện thứ 3:
Chánh phủ ký kết với các đoàn thể, tổ chức đặc biệt để công nhận Hiến chương
của họ đệ trình. Diện nầy gắn liền với Sắc lệnh ban pháp nhân.
Hiến chương 1965
nằm trong diện thứ ba.
Trong một quốc
gia thì con người sinh ra là một công dân (thể nhân hay pháp nhân) nhưng chưa
đầy đủ. Khi đến tuổi qui định, tự chịu trách nhiệm về những hành vi của mình
trước xã hội là công dân (thể nhân hay pháp nhân) đầy đủ.
Đại Đạo Tam Kỳ
Phổ Độ (ĐĐTKPĐ) là một tôn giáo gồm nhiều người có pháp nhân đầy đủ và chưa đầy
đủ nhưng lại không đủ thành tố để được coi là một công dân (pháp nhân) trong
quốc gia đó. Người trong tôn giáo không phải chỉ trong một quốc gia mà còn có
những tín đồ từ quốc gia khác. Như vậy tôn giáo là một người đặc biệt hiểu theo
nhiều ý nghĩa từ bên trong và bên ngoài.
Sắc lệnh ban
pháp nhân cho ĐĐTKPĐ có nghĩa là nhìn nhận ĐĐTKPĐ có quyền hạn và trách nhiệm
như một công dân trong xã hội. Công dân ĐĐTKPĐ không phải là một con người bằng
xương bằng thịt nên là một công dân đặc biệt. Công dân đặc biệt ĐĐTKPĐ sinh
hoạt (hành xữ) theo hiến chương đệ trình.
Hiến chương là
khuôn thước chuẩn thằng để ĐĐTKPĐ căn cứ vào đó mà đối nội hay đối ngoại.
Đối nội ĐĐTKPĐ
đã có pháp luật, giáo lý, kinh điển, tổ chức tôn giáo… làm mực thước.
Đối ngoại có thể
kể một số diện điển hình:
+ Với công dân
trong quốc gia đã ban pháp nhân, công dân ngoài quốc gia ban pháp nhân và những
công dân đặc biệt khác được ban pháp nhân hay chưa được ban pháp nhân.
+ Với chính phủ
(ban pháp nhân) thì ĐĐTKPĐ căn cứ vào
hiến chương mà hoạt động để không vi phạm pháp luật đời và đời có muốn vi phạm
vào ĐĐTKPĐ cũng không được.
+ Khi ĐĐTKPĐ có
mặt ở quốc gia khác (hay những tổ chức quốc tế) thì ĐĐTKPĐ cũng căn cứ vào hiến
chương để thể hiện một số quyền hạn và trách nhiệm đặc biệt như công dân của
quốc gia sở tại theo thông lệ và luật định.
Chính phủ ban
pháp nhân thì chính phủ cũng có quyền thu hồi pháp nhân hay thay đổi khi cần. (Xem bài Thế
nào là Pháp nhân? Khóa Hạnh Đường Lễ Sanh năm 1973, phần Luật Pháp, bài số 20 của Hội Thánh
ĐĐTKPĐ). Pháp nhân của ĐĐTKPĐ liên quan đến nhiều triệu người nên thay đổi hay
hủy bỏ là việc rất phức tạp và khó khăn.
(Lưu ý rằng chủ
quyền của ĐĐTKPĐ có trước rồi mới có việc chính phủ ban pháp nhân cho ĐĐTKPĐ.
Chủ quyền của ĐĐTKPĐ độc lập với việc chánh phủ ban pháp nhân. Chánh phủ ban
pháp nhân là để công nhận trách nhiệm và quyền hạn ĐĐTKPĐ như một công dân về
một số phương diện nào đó mà thôi. Chính phủ đã ban pháp nhân có thu hồi pháp
nhân [hay một chính phủ khác không công nhận pháp nhân đã được chính phủ trước
đó ban cho] đi nữa thì chủ quyền ĐĐTKPĐ vẫn không bị mất, chỉ thay đổi hình
thức, phạm vi giao dịch với chính quyền mà thôi).
Theo wiki thì
Hiến chương Liên Hiệp Quốc là Hiến pháp của Liên Hiệp Quốc.
Nhưng hiến
chương 1965 của ĐĐTKPĐ chắc chắn không phải là hiến pháp của ĐĐTKPĐ.
Tóm lại: Chính
phủ ký sắc lệnh ban pháp nhân là chính phủ nhìn nhận ĐĐTKPĐ là một công dân đặc
biệt.
Công dân đặc
biệt ĐĐTKPĐ có đủ quyền đối nội và đối ngoại theo khuôn khổ hiến chương.
&&&