Năm 1927 Hội Thánh Cao Đài dời về Tòa Thánh Tây Ninh. Năm 1929 Đạo Đức Học Đường đã có Lễ phát thưởng cho học sinh. Đạo Cao Đài đưa Giáo Huấn vào Tân Luật và Đạo Luật Mậu Dần (1938). Giáo huấn là một trong năm phương án xây dựng xã hội (gia cư, mưu sinh, giáo huấn, kiến thiết và tôn giáo).
Tòa Thánh, ngày 14 tháng 7 năm Kỷ Tỵ (dl. 18 Aout 1929).
Lễ phát thưởng cho học sinh Ðạo Ðức Học Ðường
Chư
Ðạo Hữu lưỡng phái,
Bóng thiều
quang nhặt thúc, cuộc ngày tháng lụn qua, Mậu Thìn bước sang Kỷ Tỵ, nay trót ba
năm dư, lần tay tính Lễ Trung Ngươn đây là Lễ Trung Ngươn thứ ba. Thiên Ðịa
tuần hườn, chia ba ngươn dựng lại, mỗi năm cũng chia ra ba ngươn, cũng như
người có tam tiêu, ai biết điều lành chánh lý cũng tùy âm dương vận chuyển,
được một điều nên biết trước là đường Ðạo lắm chông gai, hằng ngày lo lắng,
bước từ bước gìn cho chặt bước.
Ngoảnh
lại, ba năm trước chúng ta là một lũ con hoang, lớn nhỏ mê đường danh lợi, sa
đắm trầm luân đã đến đỗi, khi biết hồi đầu toan trở bước, mà chẳng có nhà thọ
truyền chánh giáo. Trời hằng thương con dại biết bao, mới vận trù thiết kế lập
thế độ nhà Thiền, mượn cảnh Chùa Gò Kén cheo leo, lập Pháp Chánh Truyền mà khai
Ðại Ðạo, mười bốn tháng mười (14-10) năm Bính Dần sang năm Ðinh Mão lúc hạ tuần
Thượng ngươn, đất bằng sóng dậy. Trời đương thanh bạch, khiến ngút tỏa mây
giăng, trong mối Ðạo hằng mang ách nạn, vì có đơn vào nơi Chánh phủ. Bốn muôn
dư đồ đệ của Ðấng Chí Tôn lòng dạ ủ ê, ngồi nhìn cảnh non sầu tuyết xủ, giọt
lụy tuôn dầm.
Ðêm 13
tháng 2 năm Ðinh Mão (1927) quả Càn Khôn, cốt Phật Tổ, Tòa Bát Quái, Tượng Ngũ
Chi, vậy phải dời đi hết. Ðức Lý Giáo Tông truyền dạy mua đất Long Thành, cất
chòi tranh, y lời Ngọc Trang Thanh khẩn vái, thảm thiết bấy đêm dời cốt Phật,
trời vần vũ tỏ cuộc bi ai, thương bầy con đỏ, đất rung rinh dường đưa cốt Phật
qua miền Chùa mới, từ Gò Kén qua tới đây Ðạo Hữu Nam Nữ lao nhao, lố nhố, chen
chật đường sá sáng đêm, qua năm Thìn chư Phật được yên nơi yên chỗ, đều cũng ở
ngoài rừng trống, dãi nắng dầm mưa. Kế đó người phá rừng, đánh gốc bứng chồi.
Kẻ dỡ gỗ, đánh tranh, tạm một lều tranh che cốt Phật. "Mái tranh thưa
thớt, bóng trăng rằm giọi thấu lòng son, vách tre xịch xạc, ngọn gió thổi lồng
tạt sương trắng". Ấy cảnh chùa nguồn Ðại Ðạo hồi năm Ðinh Mão, còn kể chi
sao xiết, việc đắng cay ngăn đường đón ngõ, như mường tượng phần nho khanh sĩ.
Ôi! Khi
ấy, thương bấy chí hào kiệt trí tri chẳng núng, ngày nay nhìn mặt anh hùng nước
mắt lại nhỏ sa, tuy mạch sầu như thế. Nhưng Thượng Ðế lắm phen độ chúng sanh
qua khỏi tai nàn, cảnh chùa rách Phật vàng chỉ rõ. Tuy tạo phạo chùa tranh,
trong Ðạo thật là rất thạnh hành, thảy thảy đều trọn câu Phổ Ðộ; tôi hằng nhớ
lễ Trung Ngươn năm Ðinh Mão, nhũ người đến dư muôn, sang Mậu Thìn cuộc tuần
hườn cơ tạo hóa vần xây, mà cuộc thạnh suy khiến cái dây liên ái Thầy ung đúc
bấy lâu, thế ý cũng muốn lơi. Máu anh hùng không phai lợt, kế tà quái xen vào,
xem đường Ðạo thể như dừng bước, người cậy sức, kẻ lại khoe tài, tranh quyền
lấn bước, khiếm trật tự, mất khiêm cung, Ðạo rấp lạc đường, người hành Ðạo gần
xa Thánh Giáo, kẻ muốn tẻ nẻo, người toan tự lập, đem thế lực phàm phu, đánh đổ
lẫn tâm thành, đức vẹn, người hành Ðạo chẳng tôn ti thượng hạ, tranh lấn chẳng
khác nào như nước không Vua, như nhà vắng chủ.
Tòa Thánh
đìu hiu không người lui tới... trong buổi ấy:
Trống Lôi Âm giéo giắc như khải cơn sầu!
Chuông Bạch Ngọc rền rang dường khêu mạch thảm!
Trách bấy
những người gieo ác cảm, làm cho Trời đổ lụy đòi phen, thương bầy con dại cấu
xé tranh đua chẳng hòa theo Thiên ý.
Nay Thầy
chấn chỉnh nền Ðạo, kêu Chức Sắc Hiệp Thiên và Cửu Trùng có trách nhiệm lớn lao
về Tòa Thánh vun trồng cây đức, ba tháng nay nhờ Thiêng liêng giúp sức, cùng
anh em xây cật đâu lưng lo chấn hưng chơn Ðạo trở nên thạnh hành, cất tiếng
than với người ngoan ngạnh, lỗi một thuở làm chênh nghiêng nền Ðạo. Thiếu chút
nữa thuyền Bát Nhã dang ra khỏi bến, nhờ ơn trên Ðại Từ Phụ quá yêu tha lỗi
trước, dắt dìu lại nữa, khuyên từ đây phải rèn lòng cải sửa lỗi xưa, bỏ tánh tự
kiêu, tự bạo mà trau giồi đạo đức. Vậy rán nhớ các việc hồi năm Mậu Thìn kiêng
dè chừa lỗi, nên mấy vị Giáo Hữu, mấy em học sinh, cùng nhi nữ. Trong mấy năm
dư Ðạo nghèo, nên mấy em chịu phần hui hút, còn mấy anh đây lại bị kẻ thúc
người đè, cũng không săn sóc mấy em trẻ dại, để mấy em chiu chít như gà kia mất
mẹ.
Ít người
xét cổ suy kim, mới biết rằng Tôn Giáo nào cũng nhờ học thức mà thìn mối Ðạo,
truyền Chánh Giáo mới đặng tròn câu phổ độ. Ðạo nghèo đồng tiền eo hẹp, còn
thầy giáo huấn không một đồng lương, lại thêm ngày ngày dạy dỗ ấu nhi, phải làm
công quả vui cùng sanh chúng, học sinh Ðồng nhi Nam Nữ tập viết bằng lá buông,
chỗ ngủ lấy ván sạp làm giường, bề ăn uống tương rau hẫm hút. Ba năm dư mới
rảnh chút thì giờ, mấy anh đây mới lập trường mà phát thưởng, lễ đơn sơ để dạ
yêu thương, giục mấy cháu hết lòng lo đạo đức.
THƯỢNG TRUNG NHỰT.