Đức Hộ Pháp Chưởng Quản Hiệp Thiên Đài, đặc trách về pháp luật. Đức Quyền Giáo Tông Chưởng Quản Cửu Trùng Đài đặc trách về giáo hóa. Ngài chiến đấu vói Kim Quang Sứ không phân thắng bại. Bởi vì phải là một lẽ vô cùng, quấy cũng là một lẽ vô cùng nên không dứt khoát được. Đến khi Đức Hộ Pháp dùng bửu pháp Kim Tiên vẽ một vòng tức nhiên là đưa vào khuôn khổ của pháp luật. Khi đã đưa vào khuôn khổ pháp luật thì sai đúng phân minh, Kim Quang Sứ không thể chống đỡ được. Theo BBT đó là bài học rất quan trọng khi hành đạo: Pháp luật đạo là binh khí diệt tà quyền.
CON ĐƯỜNG THIÊNG LIÊNG HẰNG SỐNG: Bài 33
Đức Hộ-Pháp
Thuyết-Đạo tại Đền-Thánh, đêm 22 tháng 03 năm Kỷ-Sửu (19-04-1949)
Hôm nay Bần-Đạo giảng tiếp sự dục-tấn
trên con đường Thiêng-Liêng Hằng-Sống.
Kỳ trước Bần-Đạo đã dìu-dắt toàn cả con
cái của Đức Chí-Tôn về tinh-thần vào Cực-Lạc Thế-Giới, Bần-Đạo còn đem họ lên
đặng xem Niết-Bàn cảnh, Bần-Đạo còn chỉ cho họ ngó thấy Cực-Lạc môn ngoại,
tưởng các chơn-pháp của Đức Chí-Tôn đến đây là đủ. Cửu-Thiên Khai-Hóa trên nữa
ít ra phải đoạt Đạo mới có quyền đi đến.
Trước khi Bần-Đạo tỏa mấy cảnh trên,
tưởng cũng cần phải cho toàn cả con cái của Ngài đặng hiểu biết con đường, đặng
một ngày kia có qui liễu thì đã hiểu rõ khỏi sợ sệt, khỏi ngập ngừng bước
tấn-hóa của mình.
Bần-Đạo nên nhắc lụng lại một điều
trọng-yếu, duy thuộc về phận sự đặc-biệt của Bần-Đạo. Bần-Đạo phải làm ở trỏng,
có ảnh hưởng các nền Tôn-Giáo, nhứt là nền Phật-Giáo. Chúng ta từ Thượng-Cổ đến
giờ, tu thì nhiều mà thành chánh-quả thì ít, cái nguyên-lý ấy là tại Đạo bị bế.
Bần-Đạo chưa có duyên phần đặng vấn nạn
hay luận-thuyết với các Đấng Thiêng-Liêng, đặng Bần-Đạo có hỏi cho tận tường.
Khi ở Ngọc-Hư-Cung Linh-Tiêu-Điện,
Bần-Đạo đặng Thánh-Lịnh của Đức Chí-Tôn sai qua mở Cực-Lạc Thế-Giới. Buổi ban
sơ, tinh-thần của Bần-Đạo còn hoang mang, không có biết sao lại còn có bổn phận
đi mở Cực-Lạc Thế-Giới nữa. Cực-Lạc Thế-Giới là gì? Sao lại phải đi mở? Bần-Đạo
tự hỏi. Tới chừng đi rồi mới biết tình-trạng của các Đẳng Chơn-Linh đã đoạt-vị
trong Càn-Khôn Vũ-Trụ chịu nạn khảo-thí do nơi Kim-Quan-Sứ. Kim-Quan-Sứ đã đặng
Đức Chí-Tôn cho làm Giám-Khảo kỳ thi Hạ-Ngươn Tam-Chuyển qua Thượng-Ngươn Tứ-Chuyển
này.
Kim-Quan-Sứ là ai? Bên Thánh-Giáo Gia-Tô
gọi là Quỉ-Vương đó vậy.
Kim-Quan-Sứ là một vị Đại-Tiên có quyền
hành đem ánh sáng Thiêng-Liêng Đức Chí-Tôn chiếu diệu trong Càn-Khôn Vũ-Trụ, vị
Đại-Tiên ấy đã gấm-ghé bước vào Phật-Vị, cái quyền-năng của Ngài đã đoạt đặng
tưởng không thua kém Đức Chí-Tôn là bao nhiêu, do cái tự-kiêu tự-trọng còn một
bước đường nữa mà đoạt không đặng, nếu người nhường là nhường Đức Chí-Tôn mà
thôi. Vì người hám vọng, tự-tôn, tự-đại, gọi cả quyền-năng Đức Chí-Tôn người
không nhường, tức nhiên người đủ quyền-năng hơn Đức Chí-Tôn mà chớ, vì cớ cho
nên Ngài dành quyền trọng đại muốn cầm quyền một quyền-lực để điều khiển
Càn-Khôn Vũ-Trụ, chưa đoạt đặng mà Ngọc-Hư-Cung đã biết tinh-thần Kim-Quan-Sứ
muốn phản phúc.
Phản phúc dám đối diện cùng Đức Chí-Tôn
mà Ngọc-Hư-Cung đã biết cho làm Thống-Đốc một thế-giới của chúng ta đương thời
bây giờ.
Thế-giới địa hoàn này, nếu như người mà
không có tự-kiêu, tự-đại, cái chức tước dù cho quả là làm Tổng-Thống của một
Càn-Khôn Vũ-Trụ cũng không phải là hèn gì. Người không vừa, phản lại mới bị đọa
vào Quỉ-Vị.
Nếu chúng ta muốn biết cái tình trạng
của Ngài đoạt quyền Thiên-Cung buổi nọ thì coi trong Chơn-Truyền Thánh-Giáo
Gia-Tô buổi nọ thì chúng ta thấy rõ.
Ngày giờ này, Đại-Tiên Kim-Quan-Sứ đã
đặng ân xá, cũng như các Đẳng Chơn-Linh được ân xá, bởi vì trong Quỉ-Vị cũng
được hưởng Hồng-Ân Đức Chí-Tôn ân xá, cũng như toàn-thể các Chơn-Hồn trong
Càn-Khôn Vũ-Trụ. Vì cớ cho nên, người Quỉ Chúa đàng ấy còn lãnh một phận-sự tối
trọng, tối yếu là làm Giám-Khảo dượt Chư Tiên đoạt phẩm-vị Phật.
Vì cớ cho nên người có giáng-cơ buổi Đạo
đương bình tịnh, cả Thánh-Thể của Đức Chí-Tôn đương hòa ái với nhau, không có
tâm-tánh gì phản động, chưa có một mảy may gì gọi là loạn, họ còn giữ theo
nề-nếp chơn-truyền của Đức Chí-Tôn mà thinh không Kim-Quan-Sứ giáng-cơ cho một
bài thi chẳng khác nào như tìm đến Thánh-Thể của Đức Chí-Tôn mà liệng một tối
hậu thơ, bài thơ ấy như vầy:
"Cửu phẩm Thần-Tiên nễ
mặt ta,
Thích-Ca dầu trọng khó giao hòa.
Cửa Kinh Bạch-Ngọc năng lui tới,
Đường Đạo Tây-Phương thử chánh tà".
Ngó thấy quyền của người ta như thế đó,
hại thay! Đường đi từ Ngọc-Hư-Cung qua Cực-Lạc Thế-Giới buổi nọ bị Người ta
ngăn đường không cho người ta đi qua, bằng không thì trở lại. Theo chúng ta lấy
tình thật thì Đạo-Giáo sẽ chỉ điều ấy, cũng không có lạ gì với Đức Chí-Tôn.
Đấng mà dám đưa tay cho kẻ thù định
phận, quyền năng đường ấy để khảo dượt toàn con cái của Ngài, tức nhiên là
khảo-dượt Người, mà Người không có nao không có sợ. Chúng ta đủ biết quyền phép
của Đức Chí-Tôn hơn quyền phép Kim-Quan-Sứ thế nào? Hơn nhiều lắm.
Đối với tinh-thần nhơn-loại đương nhiên
bây giờ, đáng lẽ Đức Chí-Tôn gìn-giữ kỹ càng cho lắm, nhưng Ngài không cần để
tâm giữ cho kỹ lưỡng điều đó mà chớ.
Bởi cớ cho nên khi mở Đạo, tại Từ-Lâm-Tự
Ngài đến, Ngài cầm cơ viết tên Ngài, rồi Ngài liền thăng. Ngài cho Quỉ đến đặng
phá, khảo-dượt, phá cho tiêu nền chơn giáo của Ngài. Ngài đã cho phép làm, nó
vẫn thi hành chớ không có sợ sệt, e lệ gì không làm. Kim-Quan-Sứ đã thi hành
trong hai mươi mấy năm, cả Thánh-Thể Đức Chí-Tôn và toàn thể con cái của Ngài
nam, nữ cũng thế, đang bị tay Người làm tàn hại, đủ mưu lược, đủ mưu chước đặng
hại cho thất Đạo. Không một điều gì, không một mưu chước gì mà Người không dùng,
không mưu chước gì Người không làm đặng tàn phá Thánh-Thể của Đức Chí-Tôn,
nhưng.... không phải dễ dầu quyền lực Kim-Quan-Sứ bao nhiêu đi nữa cũng chưa
qua khỏi cái mức của Đức Chí-Tôn đã gạch sẵn cho con cái của Ngài đi thì chúng
ta ngó thấy đủ bằng cớ đoạt đặng.
Ngộ-nghĩnh thay, tuy biết hay là không
biết mình không chịu cho Kim-Quan-Sứ biết, Đức Chí-Tôn cho thử con cái của Ngài
đặng bỏ cái phàm lấy cái Thánh.
Bần-Đạo đọc truyện sử còn nhớ buổi nọ,
trước khi Hàn-Tín vào Quang-Trung, Trương-Tử-Phòng có đưa cho một giác-thư đặng
được trọng dụng, Ngài đã đưa gươm Hùng-Kiếm tức nhiên là gươm Thư-Hùng có một
cặp mà một cây thì Tiêu-Hà đã giữ, còn một cây đưa ra cho người đến
Hớn-Bái-Công đặng nhìn Hàn-Tín thâu người cho làm Soái đăng đàng bái tướng.
Hàn-Tín đã đặng giác thơ của
Trương-Tử-Phòng lập thân danh mà không biết thế nào người lại yểm giác thơ ấy
đi, quyết lấy tài mình thi thố, làm cho Hớn-Bái-Công trọng dụng không cần phải
có người tiến dẫn bằng một giác thơ.
Hại thay, Con người ta muốn tự mình cho
người ta biết không phải dễ, cho nên Hàn-Tín bị khảo-dượt, lấy tài bao nhiêu đi
nữa cũng không qua cái thời mà thôi. Cậy tài không được mà trái lại còn gặp
giám-khảo là Phàn-Khoái làm cho Hàn-Tín trổ tài trí không được, rốt cuộc lập kế
gọi là "ly gián", nửa đêm thoát lên ngựa về Quang-Trung, tới chừng
Tiêu-Hà hay chạy rượt theo kịp, chừng đó mới chịu đưa giác thơ. Vì cảnh tự tôn,
tự đại mới ra đến thế, mà cũng có cái cao thượng, nhưng rốt cuộc rồi cũng phải
chịu khảo-dượt mới lập thân danh được hay giá-trị được.
Người thứ nhì nữa là Phụng-Sồ cũng y như
vậy, bị Trương-Phi làm giám-khảo thành thử lập thân danh của người cũng không
phải do tài đức của mình. Đức Chí-Tôn có thể định được cho mình, mà chính mình
phải lập quyền do tài đức của mình. Đức Chí-Tôn có thể định vị cho mình mà mình
phải lấy đạo-đức của mình mà lập phẩm-vị, tức nhiên mình phải chịu khảo-dượt,
phải thi thố cho đậu mới đoạt đặng phẩm-vị cao siêu của mình. Rớt phải chịu đọa
lạc không thế gì chối cãi được, giám-khảo ấy rất khó.
Theo cái chơn-pháp của Người còn khó
định, huống chi Kim-Quan-Sứ người tự tôn, tự đại, không có Đấng nào, một
Chơn-Hồn nào tới lo lót với Kim-Quan-Sứ cho tôi đoạt được đâu. Bởi cớ cho nên,
Bần-Đạo phải thuật buổi mà Bần-Đạo do Thánh-Lịnh của Đức Chí-Tôn đi mở Cực-Lạc
Thế-Giới.
Buổi ấy, Bần-Đạo đi với cái Pháp-Bửu
bằng Vân-Xa, đi ngang qua từ Ngọc-Hư-Cung đến Cực-Lạc Thế-Giới. Khi Vân-Xa đi
ngang qua đó, bị Kim-Quan-Sứ đón đường không cho đi, Bần-Đạo đương bối-rối
không biết tính làm sao. Liền khi ấy ngó thấy Đức Lý-Minh-Vương trong Pháp-Thân
của Đức Quyền Giáo-Tông Thượng-Trung-Nhựt cầm cây gậy cà thọt nhảy ra chiến-đấu
với Kim-Quan-Sứ, Bần-Đạo ngó thấy cà ạch cà đuội, chơn cụt chơn dài nhảy cà quơ
cà quơ.
Bần-Đạo ngồi trên Vân-Xa suy nghĩ Đức
Lý-Minh-Vương có một mình mà làm sao đánh cho lại người ta, thấy ban đầu có một
mình Đức Quyền Giáo-Tông, tức nhiên Đức Lý-Minh-Vương, bên kia Kim-Quan-Sứ, hai
đàng đánh với nhau không phân thắng bại, bửu-bối không biết bao nhiêu mà bất
phân thắng bại. Hồi lâu ngó thấy Đức Lý-Minh-Vương đập Kim-Quan-Sứ một gậy, đập
văng hào quang ra như lọ nồi, như đập trong bình mực văng túa sua ra vậy, đập
thấy biến ra người thứ nhì nữa. Đằng này, cả trong Thánh-Thể của Đức Chí-Tôn có
một Vị Chức-Sắc Thiên-Phong mà tôi không nói tên ra cản đánh người thứ nhì đó.
Kim-Quan-Sứ biến ra bao nhiêu thì bên
này cũng hiện ra bấy nhiêu để đánh với nhau một trận đại chiến náo nhiệt,
Bần-Đạo ngồi trên Vân-Xa cũng như người ta ngồi trên máy bay mà khán trận vậy.
Dòm riết mỏi mòn buồn ngủ, ngủ đi rồi
thức dậy thấy cũng còn đánh, ngồi lâu lắm gục xuống ngủ nữa, làm ba lần như
vậy, tới chừng lần thứ ba tỉnh lại thấy mặt trận đầy Càn-Khôn Vũ-Trụ lớn quá
bên mình không biết làm thế nào mà chiến-đấu cho lại, không lẽ ngồi trên Vân-Xa
này hoài, phải có phương-pháp gì giúp tay mới đặng.(*)
Bần-Đạo vừa nghĩ như vậy, thì Pháp-Thân
Bần-Đạo hiện ra một Người nữa. Hồi Bần-Đạo ngồi trên Vân-Xa mặc cái áo trắng,
bịt khăn trắng y như cái đạo phục của tôi đi cúng thường ngày đây, làm bằng gì
không biết mà mặc vào mình rồi nghe trong mình nhẹ-nhàng sung-sướng làm sao
đâu. Tới chừng xuất Pháp-Thân của tôi ra, tôi ngó thấy mặc đồ Đại-Phục mà tôi
đương nhái theo, làm theo kiểu đó mà cũng chưa thiệt trúng.
Mặc đồ Đại-Phục rồi tay cầm cây
Giáng-Ma-Xử với cây Kim-Tiên bay giữa không trung ở trên đầu, có người ngồi
dưới Vân-Xa. Có một điều là người ngồi dưới, và người ngồi trên biết hiểu như
một người vậy.
Dòm thấy mặt trận lớn quá, mới cầm cây
Kim-Tiên (còn Giáng-Ma-Xử thì không có hình tướng pháp-bửu ấy vô vi). Cây
Kim-Tiên của Cửu-Tiên Cảm-Ứng Lôi-Âm Phổ-Hóa Thiên-Tôn, tức nhiên của Đức
Thái-Sư Văn-Trọng, Ngài giao cho tôi một cây Pháp-Giới (chừng vô nhà tịnh mới
ngó thấy). Pháp-Giới ấy để triệt Quỉ đừng cho nó lộng trong Đền-Thánh của Đức
Chí-Tôn và đừng cho nó phá con cái của Ngài.
Đến chừng bay giữa không trung, thấy
minh mông không biết làm sao gom lại được, để vậy đánh khó thắng lắm. Ai ngờ
tôi cầm cây Kim-Tiên định vẽ vòng gom lại thì chẳng khác nào vãi cái chài vậy.
Tôi cầm cây Kim-Tiên định thần gom lại, vừa gom thì nó thúc nhặt mặt trận ấy
lại, nhỏ lần lần thấy đàng ta đã thắng Kim-Quan-Sứ!
Bên Đạo của ta là Lý-Minh-Vương đã diệt
được bên Kim-Quan-Sứ, tới chừng rốt cuộc chỉ còn Đức Lý-Minh-Vương đánh với
Kim-Quan-Sứ mà thôi, đánh với nhau một hồi, Đức Lý-Minh-Vương đập Kim-Quan-Sứ
một gậy thì Kim-Quan-Sứ hóa hào-quang đằng vân bay mất.
Đi qua Cực-Lạc Thế-Giới phải chăng là vì
lẽ ấy trong Đạo-Giáo có nói "Đạo bị bế ", phải chăng vì lẽ đó mà Đạo
bị bế.
Còn nói nữa, khi tới cửa Cực-Lạc
Thế-Giới môn-ngoại, khi gần tới thấy có hai cái chong chóng, hai cái chong
chóng ấy quay tròn luôn, nếu chúng ta lấy trí tưởng-tượng chong chóng quay thì
mặt dưới lên tới mặt trên ít nữa nó cũng năm mười ngàn thước đặng ngăn Cực-Lạc
Thế-Giới môn ngoại như Vạn-Lý Trường-Thành không có một người nào qua lọt.
Hai cửa ấy, một cửa hóa ra hào-quang
trắng, một cửa hóa ra hào-quang đỏ hồng hồng, mới ngó thấy hai cửa ấy tôi không
biết gì hết. Ấy là hai cái cửa, tới
chừng tôi dùng cây Giáng-Ma-Xử trong thân tôi định thần chỉ ngay vào bảo ngừng
thì nó liền ngừng lại, coi kỹ vòng tròn trắng ấy là chữ Vạn. Tôi vừa
biểu ngừng thì mấy người ở Cực-Lạc Môn-Ngoại chạy ùa vào, chừng vô được một mớ,
tôi chỉ bên kia biểu ngừng cũng chạy vô được một mớ nữa.
Vô rồi thấy có một Vị Phật đứng ở trên
hai tay bắt ấn liệng xuống chữ Vạn thì chữ Vạn quay nữa, thành thử họ vô được
một mớ.
Khi tôi bắt đứng hai chữ Vạn lại, phải
chăng vì nơi Cực-Lạc Môn-Ngoại có các Đẳng chơn-hồn đã đoạt-vị mà bị Pháp-Giới
đã bế, khiến cho Tôi đi đến đó đặng bắt hai chữ Vạn ngừng lại cho họ vào. Tới
chừng Vị Phật kia cho hai chữ Vạn chạy lại, tôi dám chắc các Đẳng Chơn-Hồn vô
cửa Cực-Lạc Thế-Giới đã hết. Đó là do Thánh-ý của Đức Chí-Tôn chớ không phải
theo con mắt của chúng ta tưởng, đó là sự tình cờ.
Ấy vậy, Đức Chí-Tôn sai qua mở cửa
Cực-Lạc Thế-Giới:
1- Vì đường từ Linh-Tiêu-Điện
Ngọc-Hư-Cung qua Cực-Lạc Thế-Giới buổi nọ bị Kim-Quan-Sứ đón đường.
2- Các vị Tăng-Đồ từ trước có tu mà
thành thì không thành, vì bị thất Pháp-Bửu nên bị đồ lưu nơi Cực-Lạc Môn-Ngoại.
Đức Chí-Tôn biểu qua đó dẫn các chơn-hồn
dành để cho có ngôi-vị nơi Cực-Lạc Thế-Giới./.