64/- Ngày 17-01-1927 (âl. 14-12-Bính Dần): Ðức Thái Bạch & Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ dạy đạo và dạy lập Tân Luật.
Lundi 17 Janvier
1927 (14-12-Bính Dần).
THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu,
Nhị Ðạo Muội, Lão rảnh sẽ nói chuyện nghe. Khai môn.
Lão đương quyền là Giáo Tông, ngặt nỗi Lễ chức chưa có
đặng giao Luật lại. Vậy Lão cậy nhị vị Hiền Hữu, Thượng Trung Nhựt và Ngọc Lịch
Nguyệt, thế giùm chức ấy, lên Ðại Ðiện phò Luật, đặng giao Hiệp Thiên Ðài cho
Hộ Pháp. (Thượng Sanh vắng mặt)... Một ngày bỏ làm việc, chẳng đặng sao há?
Hộ Pháp, Thượng Phẩm nghe dạy: Nhị vị Hiền Hữu lên bàn
đứng theo phẩm mình đợi Luật đến, bái tiếp rồi Hộ Pháp bắt ấn tay mặt của Hộ
Pháp mà để trên chồng Luật ấy. Còn Thượng Phẩm thì lấy cây quạt mà che trên.
Nhị vị Chưởng Pháp khi tọa vị rồi đến Ngai bái thì hai người phải bái lại như
lúc hành lễ hôm qua.
Hộ Pháp khi đưa Luật thì nói: Kỳ một tháng nạp lại.
Ngọc Lịch Nguyệt dạy em bắt ấn Tý, khai môn cho hết
thảy chúng sanh xem; vì là Luật truyền thế ai cũng như nấy.
NGỌC
HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG
Mầng các con,
Minh Ðạo lui.
Thơ, con đừng lo lắng về chơn
thần con lắm vậy nghe... Nhiều phen Thầy nghe con vái, nhưng mà ngày giờ chưa
đến nên Thầy chưa nói. Ngày nay Thầy tỏ
thiệt cho con hiểu. Con là một chơn linh cùng Quan Âm Bồ Tát; con đã hiểu rồi
vậy từ đây phải biết mình trân trọng mà trau giồi tánh hạnh nghe. Thầy chẳng
nói ra căn cội của Nương, e con giận.
Vậy Thầy cũng nói luôn để cho anh em nhìn nhau, thương
yêu nhau. Nó là Văn Thù Bồ Tát tái thế nghe à. Nó lập ngôi vị cho con. Nó đi
một đường với con mà hành Ðạo cho tới ngày hai con đến đắc quả đặng trở về cùng
Thầy.
Lâm Thị Ái Nữ, như lời Thầy nói, thì hai con phải
thương yêu nhau hơn nữa, hầu sau khỏi thẹn với nhau nghe con. Con nói với em
rằng: Thầy sẽ dạy Thái Bạch cho khai Ðại Ðàn nơi nhà nó.
Con Thơ, đem hai gói thuốc lại gần... Thầy chẳng trấn
Thần cái cơ kia e cho Monet nó giữ chẳng đặng tinh khiết.
Hương Thanh xin thuốc cho cô Hai. Nó nhờ Thầy rồi thì
mạnh đó con.
Thầy ban ơn cho các con.
Lân, Thầy đã giao quyền cho
Thái Bạch, con phải cầu xin nơi người.
THÁI BẠCH
Cám ơn nhị vị Hiền Hữu Thượng Trung Nhựt và Ngọc Lịch
Nguyệt. Hạnh Ðạo mọi điều phải cho nghiêm nghị vậy mới đặng.
Bình thân. Thâu Thổ nhơn. Tôn Thanh, Hiền Hữu biểu đem
trẻ lại gần cơ... Lui... Nữ phái thượng sớ, Ðạo Minh Hiền Muội hành lễ.
Hóa
sanh có một Ðấng cầm quyền,
Khỏi đọa là mình biết trọng kiên.
Nhơn vật hữu căn thì hữu kiếp,
Ban ân lành xử án giữ nguyên.
Thâu
Còn
nhiều lúc thảm với hồi vui,
Miễn Ðạo trau tria nếm biết mùi.
Ích chúng nên mình là đức vẹn,
Thành không như sắt phải nhiều trui.
Thâu
Chức
Nữ vì duyên phận đọa đày,
Chẳng ai lánh khỏi mối thương ai.
Chừng qua giấc mộng Nam Kha thức,
Mới biết mình quê vụ sắc tài.
Thâu
Trăm
ngàn vàng chứa chẳng vào đâu,
Biết Ðạo cho ngoan thiệt kế mầu.
Dầu đọa Diêm Ðình, Vương Ðế phá,
Chưa người vụ tất điểm sang vinh.
Thâu
Lão phải để cho Hiền Hữu đi Sài Gòn nên không cho thi
đặng. Thượng Trung Nhựt nói lại cùng chư Nhu, toàn thâu.
Thánh Thất tại nhà
Mr. Tạ.
THẦY
Các con,
Thượng Trung Nhựt, con là Anh phải dạy lại các em con
một lần nầy là chót. Thầy vẫn đã thường nói rằng: Thầy đến lập cho các con một
nền Chơn Ðạo, tức là mọi sự chi dối trá là chẳng phải của Thầy. Thầy đến mà chủ
ý để dạy cả nhơn sanh đặng hòa bình, chớ chẳng phải đến giục thêm nghịch lẫn
nhau.
Thầy lại thường nói rằng: Sự sang trọng, vinh hiển của
các con chẳng phải nơi thế giái nầy. Thầy lại đến lập trong nước các con một
nền Chơn Ðạo đủ tư cách độ rỗi chúng sanh.
Các con và cả dân tộc các con vì nơi Ðạo mà đặng đoạt
đến phẩm vị cao thượng. Cái phẩm vị ấy do nơi đâu mà có? Là bởi đạo đức của các
con. Ðạo đức thắng hung bạo là thường tình, các con hằng thấy sự đời thường
vậy.
Thầy là Ðấng Chí Tôn cầm quyền thưởng phạt há lại
không quyền hành mà làm mọi việc một mình Thầy đặng sao phải sở cậy tay phàm?
Chẳng qua là đạo đức thiếu kém các con đó, nó làm cho các con bị khảo. Từ đây
phải tưởng một Thầy và nghe Thầy dặn: Giữ đạo đức cho bền; còn ngoại trừ sự chi
nghịch với Chơn Ðạo thì là mưu chước Tà quái.
Tạ con nghe, Tường con nghe, Hoằng con nghe. Các con
Tướng Soái của nền Ðạo phải giữ tâm thanh tịnh mà biết một mình Thầy; ấy là
chước diệt trừ tà mị.
Tường, phải nói các mưu quỉ quyệt của Quỉ Vương cho cả
các anh em con nghe đặng chúng nó giữ mình.
Thầy ban ơn cho các con.
Lundi 17 Janvier
1927 (14-12-Bính Dần).
THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội, chư Chúng Sanh,
Bình thân. Bài ban cho nghiêm. Nữ Thổ nhơn nhập nội.
Phải có lễ. Nam Thổ nhơn nhập nội.
Thượng Trung Nhựt, Hiền Hữu nói lại với chư Ðạo Hữu
Soài Riêng rằng: Lão sẽ sai người qua bển ít lâu đấy. Chư Tín Nữ thượng sớ.
Xiêu
tường đừng đợi bóng quan hà,
Một bước quê người một bước xa.
Nghiệp lớn nhà cao tuy chẳng sánh,
Sang giàu cũng kẻ đặng năm ba.
Thâu
Siêng
lo cho kẻ chẳng lo mình,
Binh vực đặng người kẻ chẳng binh.
Ðạo đức vì lòng thành đổi mạng,
Vinh sang đúng bực kể năm Thìn.
Thâu
Bình
thường chẳng chịu kiếm lo lường,
Ðể đến cùng đường phải hết lương.
Cái tánh thày lay hay kiếm ngợi,
Nhiều phen đành chịu tới cùng phương.
Thâu
Phần
lo nỗi phận lại lo nhà,
Dòm lại trên đầu tóc điểm hoa.
Một nỗi tang thương ngơ ngán thế,
Tánh còn chẳng nghỉ thói dần dà.
Thâu
Giành
phần mình đặng chẳng thương người,
Thói tục thường tình khéo dễ ngươi.
Trước mắt thấy Trời còn chẳng sợ,
Cứ lo đổ lỗi vận cùng thời.
Lui.
Gần
hiền mới học đặng nên hiền,
Phải đặng gần Tiên mới biết Tiên. Cười...
...Thường kẻ phàm cho người ở núi,
Chẳng dè sừng sựng trước thềm Tiên.
Thâu
Toàn thâu, một lũ ngu.