NGỤ ĐỜI BÀI 2.
59/- Ngày 12-01-1927 (âl. 09-12-Bính Dần): Ðức Thái Bạch dạy thi văn (Ðiệu văn Ðộng Ðình: Lưỡng Nghi) & thâu Môn Ðệ và dạy đạo.
Mercredi 12 Janvier 1927
(09-12-Bính Dần).
THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội, chư Nhu,
Thượng Trung Nhựt! Hiền Hữu phải dặn Lễ Sanh ra Ðại
Ðiện phải đủ lễ, bằng chẳng có ngày Lão cho chư Thần vật chết nghe à.
Thượng Phẩm! Hiền Hữu nhớ đã đặng một điệu văn Ðộng
Ðình rồi, chừng nào đến điệu Bạch Vân, Lão sẽ nói....
# 2:
Mến
giang san
Phế bủa quan
Ngừa trị loạn
Xem qua như chốn hí tràng,
Lẻ loi mặt nịnh lỡ làng phận trung.
Chẳng ai nắm kiếm Thư Hùng,
Thành nghiêng khôn đỡ vạt rùng khôn nâng.
Sĩ dân,
Soái Tướng,
Quân Thần,
Chinh chuyên thay! phận phàm nhân,
Ðỡ nương chẳng biết dựa gần người binh.
Nghe thấy bắt động tình.
Chú giải:
Rùng là sung sướng. Thư Hùng Kiếm của Trương Tử Phòng dâng cho Hàn Tín. Cái
phận phàm nhơn chịu lắm nỗi chinh chuyên.
Mercredi 12
Janvier 1927 (09-12-Bính Dần).
THÁI BẠCH
Chư Nhu thượng sớ.... Bình thân.
Thổ nhơn..... thâu.
Lão dặn phải nhớ nghe, cái tượng của Lão tại Ðiện ngó
thấy mọi kẻ như người sống kia vậy, nghe à....
Hổ:
Hổ
ngươi đừng cố tội khi xưa,
Cải hóa ăn năn lỗi cũ chừa.
Trước mắt Thần Tiên chưa dễ dấu,
Lẽ thường nào dứt nắng cùng mưa.
Thâu
Sàng:
Sàng
lấy gạo trơn bỏ trấu ra,
Nay qui Tam Giáo cũng in là.
Giác đời cậy một lòng thành thật,
Trừ tuyệt tiêu điều lũ quỉ ma.
Thâu
Mơn:
Mơn
lòng cho thuận tấm chơn linh,
Quyết đoán đừng theo thói thế tình.
Lấy mắt thiêng liêng xem Thánh Ðạo,
Ðừng ngờ ngoài ngõ đón yêu tinh.
Thâu
Hương:
Hương
huê quá giấc chẳng lui chơn,
Chẳng phải khó thân để bụng hờn.
Nguồn cội khá gìn lòng hiếu hạnh,
Tu thân trước phải sửa nhà hơn.
Thâu
Tri:
Tri
cơ phải kiếm thấu cơ mầu,
Hỏi thử Ðạo nầy gốc bởi đâu.
Bởi kiếp nhơn sanh bày biến dữ,
Nên Trời xuống phước vớt con hư.
Thâu
Bản:
Biểu
đừng tham phú lại khi bần,
Cái phận nếu hiền dựa các lân.
Trăm chước không nên vì khiếm đức,
Hư như cơ nghiệp của nhà Tần.
Thâu
Thôi:
Thôi
thì phận vậy cũng là an,
Ðủ mặc đủ no kiếm chữ nhàn.
Ðường thế trông qua nhiều khúc mắc,
Ðưa chơn thử viếng núi Kỳ San.
Thâu
Soạn:
Soạn
sành lại đủ nét nhà ngươi,
Sợ nói ra đây chúng xúm cười.
Lui.
Cơ:
Cơ
Trời xây đổi lập Tân Dân,
Cái hủ tệ xưa phải bỏ lần.
Ðừng ỷ văn chương khi ngoại vật,
Trên đầu người hỏi chẳng lời phân.
Phải sửa mình. Thâu.
Ðâu:
Ðâu
là phước tội phải phân minh,
Biết tội phước kia phải xét mình.
Trước muốn hại người mình hỏi thử,
Như ai toan chước hại nơi mình.
Thâu
Liền:
Liền
nhành xưa đã thệ cùng nhau,
Sao nỡ để gương kép hại đào.
Mở lối vườn xưa ong vắng dạng,
Hại người uống thảm với ăn đau.
Lui.
Ðeo:
Ðeo
đai chi lắm cái oan gia,
Mà chẳng nghĩ thương nối nghiệp nhà.
Chia sướng sớt vui ai khác hưởng,
Trêu hờn nuốt thảm một mình ta.
Thâu
Lợi:
Lợi
lộc công danh đã thấy chi,
Ðày thân tóc quắn với da chì.
Cơm ngày hai bữa vừa no dạ,
Bạc chứa vàng chôn chẳng ích gì.
Thâu
Thành:
Thành
tâm sám hối một đôi ngày,
Cải quá những lời chú nói sai.
Lui.
Tiếc:
Tiếc
công trước với mẹ cùng cha,
Hỏi thử chú em đã biết nhà.
Dựa khách chê thân mang tội trọng,
Về lo cho đặng tiếng từ hòa.
Ðợi trở lại sẽ thâu.
Mạnh:
Mạnh
đặng yếu thua ấy lẽ thường,
Phải lo đồng chủng để lòng thương.
Phò nguy trợ yếu anh hùng chí,
Giúp khó làm nên ít thấy thường.
Thâu
Niên:
Niên
canh chẳng hạp phận nghèo hèn,
Biết Ðạo như vầy Lão cũng khen.
Rửa sạch lòng trong nhờ nước Thánh,
Soi lòng minh mẫn phải nhờ đèn
@@@