Khác nào giữa chợ nài hàng,
Buôn may nhờ mặc áo tràng ni cô.
NGÀY 3–10–NHÂM THÂN (DL 31–10–1932)
BÁT NƯƠNG DẠY CÁC CHỨC SẮC NỮ PHÁI.
Phò loan: Hộ Pháp – Tiếp Đạo.
Hầu bút: Sĩ Tải Phạm Văn Ngọ.
BÁT NƯƠNG
Cười... Em chào mấy anh và mấy chị.
Ông Nhị
Thiên Đường phò cơ kỳ quá!
Bây giờ đặng
đa.
Phải! Cười….
Thôi để Em nói lẽ với mấy chị nầy, rồi đọc lại cho mấy mợ khác nghe với, chớ đừng
làm hiểm mà thất đức nghe.
Cửa Đạo muốn mà đờỉ cũng chuộng,
Chức sắc ưa mà ruộng cũng ưa.
Nghĩa là:
Tu cũng muốn mà đời cũng ham, Chức sắc Thiên phong cũng ưa mà ruộng cũng ưa.
Khác nào như hạn trông mưa,
Hồng ân bao thuở đổ thừa túi tham.
Nghĩa là:
Ham trông của tiền như nắng trông mưa, Trời có bao thuở mà cho đầy túi tham.
Xin khá nhớ Tiên phàm khác tánh,
Đá đất nào dám sánh bạc vàng.
Nghĩa là:
Tánh Tiên Phật với tánh phàm khác nhau hẳn, Đời là đất, Đạo là vàng ngọc.
Trông vào cảnh tục sầu than,
Đều do bởi lấy một đàng lợi đanh.
Nghĩa là:
Trời Phật ngó vô cảnh tục thì buồn rầu, Vì thấy người cứ lo tranh giành đanh lợi.
Người tu mà cũng còn tranh quyền thế.
Kìa những phép giựt giành quyền thế,
Nọ những là mưu kế khoe mình.
Nghĩa là:
Lo tính làm sao cho mình có quyền thế hơn, Mình khoe mình là tài là phải. Cái
chi mình tính mình làm, đó là hay, Còn ai khác hơn mình thì là dở.
Chuốt trau đẹp dạng tốt hình,
Ngữ ngôn dụng thói bạc tình gọi khôn.
Nghĩa là:
Lo trau tria cái thân thể coi cho tốt đẹp sang trọng, Dụng ngôn ngữ già hàm, bạc
tình, mà gọi khôn.
Đã đem hổ vào chôn cửa Đạo,
Còn buông lung trở tráo dối đời.
Nghĩa là:
Có tội nên đi tu, nhiều người đem việc xấu hổ ngoài thế vào Đạo đặng giấu cái hổ
đó, mà cũng còn dối đời, miệng lưỡi trở tráo nói thế nầy thế kia.
Gạt người nào dễ gạt Trời,
Cái căn buộc quả đổi dời đặng đâu.
Nghĩa là:
Mình khôn ngoan gạt người, chớ gạt Trời sao đặng. Làm sao thay đổi được luật
Nhơn Quả.
Kiếp thì nhỏ mà nài chức lớn,
Phẩm còn hèn lại gượng làm sang,
Nghĩa là:
Căn kiếp thì nhỏ mà muốn chức lớn, Phẩm giá còn hèn mà muốn làm sang, không
khiêm từ chi hết.
Cửa Thiên đâu có chức quan,
Xưng danh Bà Lớn buộc ràng người thưa.
Nghĩa là:
Trong chùa có quan chức gì đâu mà ràng buộc người ta phải thưa bẩm mình ỉà Bà Lớn.
Miệng lẽo lự không chừa giả dối,
Lòng tham sang hại lỗi đến chồng.
Nghĩa là:
Còn tánh lẽo lự xảo ngôn, không chừa lời giả dối, Lòng cứ ưa việc sang, làm cho
chồng cũng bị tội liên can.
Cửa Trời cả tiếng khoe công,
Già thây còn đánh bồng hồng khoe duyên.
Nghĩa là:
Cứ khua môi khoe đạo đức công quả với Trời Phật, Đã già lớn tuổi rồi mà còn phấn
điểm son dồi đặng khoe sắc khoe duyên.
Nghĩ dấu sắc màu chiền khó vẽ,
Chốn thanh lâu khó vẽ màu già.
Nghĩa là:
Việc son phấn với việc chùa chiền là trái hẳn. Thuở nay nơi lầu xanh ai vẽ màu
già cho đặng.
Phân nhau tượng Phật hình ma.
Phòng đào vận áo cà sa dối đời.
Nghĩa là:
Tượng Phật, hình ma khác hẳn nhau, Ngoài thì choàng áo cà sa, trong tâm thì còn
huê nguyệt, ấy là dối đời.
Luật Đạo lại có lời rẻ rúng,
Phép nghiêm làm lợi dụng mưu gian.
Nghĩa là:
Luật Đạo, Luật Tòa Thánh thì coi rẻ rúng, Lấy phép nghiêm của Đạo đặng lo lập kế
xảo mị.
Khác nào giữa chợ nài hàng,
Buôn may nhờ mặc áo tràng ni cô.
Nghĩa là:
Chẳng khác nào giữa chợ đông nài bán hàng, Khoe cái áo bà vãi mà nói gạt người
đặng bán cho nhiều.
Khá tình giấc lo cho nên phận,
Đừng ỷ mình hiếp lẫn kẻ côi.
Nghĩa là:
Mỗi người tính giấc mà lo cho nên phận mình. Phải chừa mấy việc tệ kể trên. Chớ
ỷ mình quyền thế mà hiếp đáp kẻ cô độc.
Thương sanh thốt dối ngoài môi,
Dụ người lấy của, gạt người lấy công.
Nghĩa là:
Đừng làm hơi bác ái giả dối ngoài môi, Rồi dụ dỗ người lấy cũa, gạt người để lấy
công.
Lấy đạo đức giúp chồng xứng vị,
Đừng xua lời hồ mị giục hư.
Nghĩa là:
Phải lây đạo đức giúp chồng cho xứng ngôi vị, Đừng đem lời hồ mị mà giục hư cho
chồng, làm cho chồng mất danh hiền lương đạo đức.
Nương quyền gian dưỡng trung trừ,
Nát nhà hại Đạo bấy chừ mới an.
Nghĩa là:
Mình dựa quyền chồng đặng dưỡng kẻ gian, còn kẻ trang trực đạo đức thì đuổi đi,
làm cho nhà cửa tan nát và làm hại Đạo nữa thì bao giờ mới được an.
Coi cận tự
thì hiểu Em nói ai đó, rồi nói lại giùm cho họ.
THĂNG.