BÀI THUYẾT ĐẠO CỦA ĐỨC HỘ PHÁP.
(Nhơn
ngày cúng Cửu-Huyền Thất-Tổ tại Trai-Đường Tòa-Thánh ngày 02-01- Ất - Mùi -1955-
vào lúc 11giờ sáng)
@@@
Hội-Thánh và tín-hữu rước Đức Hộ-Pháp
đến dự lễ, sau phần nghi-lễ Đức Hộ-Pháp hỏi xong chưa?
Ban tổ-chức thưa: Dạ xong rồi.
Ngài nói: “Mời cả thảy nâng ly”.
Đức Ngài nói tiếp: Nay là ngày lễ
cúng Ông Bà chung vào đầu năm, Bần-Đạo lấy tánh cách tình đồng bạn cả các
cơ-quan Nam lẫn Nữ không phân biệt giai-cấp để trao đổi ý-kiến nhau trong tình
thân-mật. Vì ngày mùng 8 tới đây thì bắt đầu vào lễ “Khánh-Thành Tòa-Thánh”
rồi; hiện nay công-việc còn đang bê-bối, bỏ dở; các Châu, Tộc dựng các nơi
triển-lãm cũng chưa xong.
Đức Ngài cầm ly rượu đưa lên lần thứ hai và
tuyên-bố rằng: “Đây là thực nhơn tài thì cứu nhơn tai, từ đây sắp đến biến thiên
chuyển-đổi dân-chúng chịu tai-nàn tang-tóc, bổn phận chúng ta đứng trong
Tôn-Giáo mới nghĩ sao?”
Bần-Đạo vâng lịnh Đức Chí-Tôn đến
với hai bàn tay không. Ngài không cho món chi đặng làm bằng cớ, trái lại Ngài
bảo phải bắt gió nắn hình, làm sao đặng? Ngài bắt buộc phải làm. Bần-Đạo cố
gắng thi-hành xong, tưởng vậy là xong để tu-hành như Tôn-Giáo khác vậy.
Ngờ đâu Ngài ra lệnh Bần-Đạo phải
chủ-trương xây-dựng cho được cái “Tòa Bạch-Ngọc” tại thế nầy, mà tại
đây Bần-Đạo biết làm sao mới thưa: “Bạch Thầy con biết làm sao mà xây-dựng
đặng”.
Ngài trả lời: “Con cứ lo làm, Thầy
giúp cho, có Thái-Bạch”.
Bần-Đạo phải chịu hứa; thiệt quá sức
khó! Đến chừng Bần-Đạo cố-gắng thi-hành xong, mừng quá đổi giao cho Ngài. Giờ
phúc nầy mình lo tu an-nhàn tự-toại rồi.
Việc mừng chưa thoả-mãn, kế có lịnh
đòi của Đại Từ-Phụ giao cho Bần-Đạo lãnh làm chiếc thuyền Bát-Nhã rước khách và
đưa khách. Bần-Đạo không biết nghĩ sao mà “Ông
Già” trao cái khó-khăn cho Bần-Đạo. Chèo thuyền rước khách mà đưa làm sao
đặng, việc rất khó làm nhưng Bần-Đạo không dám cãi. Cả vấn-đề, không biết
kiểu-vỡ nó ra sao, Bần-Đạo cũng lãnh lịnh. Đại Từ-Phụ nói: “con
cứ lo, có Thầy giúp con”.
Đại Từ-Phụ có tiên-tri trước: “Liên-tiếp
Đạo Cao-Đài còn có bổn phận …”
Giờ phút nầy nó đến mà tuổi-tác
Bần-Đạo đã già, lại thân cô-lẻ, sức yếu hơi đã mòn. Đức Chí-Tôn ra lịnh chiếc “Xa
Thơ” đến ngày trổi bánh. Bần-Đạo có bổn-phận công-dân, mà trái ngược
lại Đại Từ-Phụ giao, bảo phải đẩy chiếc “Xa Thơ” mà còn phải cặm cây cờ “Cứu
Khổ” trên “Xa Thơ” ấy; đi đôi một công hai việc mới nghĩ sao đây?
-Vậy Hội-Thánh và các bạn có thi-ân
tiếp sức với Bần-Đạo phần nào không?!
-Có một vị thưa: “Bạch
Ngài có điều chi Ngài ra lịnh chúng tôi cũng giúp tiếp phần nào với Ngài, chớ
có lẽ đâu dám ngó lơ”.
Đức Ngài cười và nói; “Hội-Thánh hứa thì không nên thất-tín nghe!
Nói thì nói, chớ khi Bần-Đạo ra lịnh đòi
phen, chẳng thấy ai ngó ngàng đến. Chừng “Xa Thơ” nó quạt cánh, cây cờ
“cứu-Khổ” nó vung phát mạnh quá, cả thảy chức-sắc lưỡng-đài không ai dám lại gần mà đẩy. Bần-Đạo
quả-quyết rằng: Gió-giông dục mạnh, nó quay quá mạnh không ai dám đẩy mà chớ!!!
Khi Bần-Đạo ra lịnh
lần chót cả Đạo-hữu nam nữ, đám nhỏ út xung-phong vào áp đẩy, chớ không biết
phải quấy vào đâu hết. Cứ đẩy, đẩy mãi toát mồ hôi, đã cực-khổ vầy mà rồi anh
chị “BỰ” của nó còn ghét bỏ nó, lấy
gậy móc, móc cổ, móc giò nó, mắng nhiếc nó nữa mà chớ, còn thêm moi-móc cho
người ngoài xài-xuể, xúi-giục đánh-đập
chúng nó mà cũng chưa vừa. Vậy mà chúng nó cứ lầm lũi đến sau nên phận.
Thôi! đến đây xong xin giải-tán,
chúng ta còn lo cuộc lễ đã gấp.
ĐỨC HỘ PHÁP.