12/- VỀ BÍ PHÁP.
Đền Thánh đêm 01-6 năm Tân
Mão (1951)
Bần Đạo hứa mỗi kỳ Đàn thuyết về Bí
Pháp. Tại sao Bần Đạo phải thuyết minh về Bí Pháp? Đáng lẽ theo cổ truyền Bí
Pháp là huyền bí không thể gì truyền một cách rõ ràng được. Nhưng đối với Đạo
Cao Đài tức nhiên đối với nền Chơn giáo của Đức Chí Tôn nó không phải như
trước, Đức Chí Tôn đã nói rõ ràng rằng: Ngài đến cốt yếu để diệt trừ mê tín mà
hại thay từ trước đến giờ các Đạo giáo nếu quả nhiên có mê tín là do Bí Pháp
hơn hết.
Thể Pháp của Đạo Cao Đài là một trường
công quả của chúng ta, trường công quả ấy để cho chúng ta lập đức, lập công và
lập ngôn. Còn Bí Pháp Chơn truyền Đức Chí Tôn tức nhiên cơ quan huyền bí để cho
con cái của Ngài siêu thoát. Nói về Thể Pháp chúng ta hân hạnh làm sao, muốn
cho chúng ta lập đức, chính mình Đức Chí Tôn đã cho chúng ta mượn danh thể của
Ngài, chúng ta đã làm Thánh Thể của Ngài nơi mặt thế này. Ôi! Quyền lực về
phương pháp lập đức đối lại với cảnh Thiêng Liêng là mua ngôi vị của chúng ta
đó vậy. Lập công là Ngài đã tạo hình thể của Ngài tức nhiên Đền Thánh đó là Đền
thờ hữu hình của Ngài để tại mặt thế này, chúng ta phải lập công với sanh chúng
tức nhiên lập công cùng con cái của Ngài. Ngài để cho chúng ta lập công chớ
không phải làm nô lệ cho ai tất cả. Chúng ta thấy Ngài phụng sự cho con cái của
Ngài, chúng ta lập công là tạo danh thể của Ngài, do lập công mà ra. Bây giờ
lập ngôn, chính mình Ngài, Ngài phải làm, cầm cây Cơ bút viết dạy chúng ta từ
lời nói việc làm, từ tánh đức, từ đạo lý. Còn ngôn, có ngôn gì hơn Ngài nữa để
cả thảy các thể pháp đặng chúng ta định vị chúng ta, chính tay Ngài cho chúng
ta mượn cả thảy.
Bí Pháp là điều trọng yếu hơn hết, nếu
không phải chúng ta cầu nơi quyền năng vô biên của Ngài đặng đoạt cơ siêu thoát
thì dám chắc rằng: Dầu Thánh Thể của Ngài hay con cái yêu dấu của Ngài nam nữ
cũng vậy, thì giờ phút này không có ai ngồi đây, trong cửa Đạo Cao Đài này, chúng
ta vì một kiếp sanh thọ khổ Tứ Diệu Đề chúng ta chỉ mơ ước một điều là đạt đặng
huyền linh Bí Pháp, trước khi thực hiện đặng Bí Pháp, chúng ta phải có một đức
tin mạnh mẽ, đức tin ấy phải đủ năng lực trong tinh thần của Hội Thánh.
Muốn có đức tin vững chắc thì chúng ta
phải có đức tự tín, có tự tín mới đạt đặng Thiên tín, tức nhiên đạt đặng Đạo
tín của chúng ta. Muốn thấu đáo và muốn đạt cho đặng tự tín chúng ta phải tự
biết chúng ta, rồi ta mới biết địa vị đứng trong hoàn vũ này đương đầu với Vạn
Linh, ngôi vị ở trong hàng phẩm nào, chúng ta phải biết ta ở đâu mà đến, chúng
ta mới hiểu con đường chúng ta sẽ về, Bí Pháp sẽ dìu dẫn chúng ta đi trên con
đường ấy. Cả tinh thần nhơn loại hoang mang giờ phút nay họ chưa hiểu họ là gì?
Bần Đạo chỉ cười có một điều là trí thức tinh thần con người đã đến địa vị cao
trọng, cái hay biết của họ giờ phút này Bần Đạo quả quyết rằng, họ đã tạo nhiều
rồi, bằng cớ là ở Thư Viện tại New York (Nữu ước) chứa 2 triệu 2 trăm ngàn
quyển sách, chúng ta thử nghĩ kiếp sống của chúng ta có ba vạn sáu ngàn ngày,
chúng ta muốn đọc cho hết sách ấy ít nữa bảy trăm năm, mỗi ngày chúng ta giỏi
đọc một quyển.
Ôi! cho cái hay biết của con người còn
gì luận nữa, biết thật, giỏi thật, nhưng có một điều là họ chưa biết họ, con
người chưa biết con người do đâu mà có. Giờ phút này dầu văn minh cực điểm, trí
thức quá cao trọng mà họ chưa biết họ là gì hết. Sự thật vậy, bởi họ không biết
họ cho nên sản xuất ra thuyết duy vật và duy tâm đang hy vọng lấy vật lý học họ
tìm con người, nhứt hơn hết là họ tìm căn nguyên con người, họ lấy theo vật lý
học họ nói con người là con vật, họ nói con vật này nó cũng đồng sống như vạn
vật kia, họ tiềm tàng vật lý học họ nói bổn căn con người do hai tinh trùng của
nam nữ, là nam tinh trùng và nữ tinh trùng, hai con tinh trùng ấy khi nam nữ
giao cấu với nhau hai con tinh trùng hiệp với nhau sanh ra con người, nó là con
sâu, nguyên nhân nó là con tinh trùng, hai con ấy hợp lại với nhau, tinh trùng
nam là cốt, tinh trùng nữ là nhục, hai con đó hiệp lại với nhau thành cục huyết
đỏ lòm rồi lần lần mọc đầu, mọc tay biến ra thành nhơn hình. Con thú gì trước
kia cũng bởi do hai con tinh trùng ấy nó hợp với nhau rồi biến ra hình tượng
của nó vậy. Bây giờ đạo cũng nhìn con người là con vật, nhưng lúc nó biến ra
nhơn hình, quyền năng nào biểu nó biến, do quyền năng nào cho phép nó biến, họ
lấy vật lý học nói tầm xàm, kẻ muốn tìm sự thật đem chơn lý đánh đổ tinh thần
mà chơn lý của họ là chơn lý mộng ảo.
Chính Bần Đạo cũng nhìn sự thật chúng ta
là con vật, Bần Đạo biết rằng nơi mặt địa cầu này trước kia tượng hình ra nó là
cây, điều động có rễ, có máu, bắt đầu lần lần mọc lên cái đầu, hai cái tay, hai
cái chân biến hình ra con dã nhơn, lần lần biết đi như như con khỉ vậy. Mà lạ
chướng hơn hết lúc biến thân ra nó, cái linh cái sống của nó thế nào chúng ta
không biết, hồi thời buổi nó tượng nhơn hình của nó rồi, hỏi vậy cái sống của
nó ở đâu? Ai cho mà có: Và cái linh ở đâu mà có? Đạo giáo chúng ta có chối rằng
thi hài chúng ta không phải là con vật đâu. Chính Đạo giáo nhà Phật có nói con
người chúng ta là con kỵ vật để cho Vạn linh cỡi nó đi đường từ mặt địa cầu nầy
qua mặt địa cầu khác, mà con thú ấy là người của ta, mà người cỡi thú ấy là
Phật, tức nhiên là cái linh của chúng ta đó vậy. Bây giờ không phải thi hài nầy
siêu thoát được, thú là thú, sanh ra tại Thổ huờn tại thổ, còn người cỡi nó là
Phật cho nên không có quyền năng nào giam hãm hay trói lại được, Phật ấy mới
thật là con cái của Đức Chí Tôn, chính mình con thú vật lý học đã nói, con thú
có người cỡi, mà người cỡi ấy là Phật là con đẻ của Đức Chí Tôn. Ấy vậy cơ quan
siêu thoát là Phật siêu thoát chớ không phải con thú nầy siêu thoát được.
Kỳ tới Bần Đạo sẽ thuyết cái sống của
con người đối với Vạn linh nơi mặt địa cầu nầy.