81/- Ngày 07-02-1927 (âl. 06-01-Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch thâu Môn Ðệ và dạy đạo.
Lundi 7 Février
1927 (Mùng 6-01-Ðinh Mão).
THÁI
BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội, chư Chúng Sanh,
Nho Chưởng Pháp tọa vị.
Thượng Trung Nhựt hành lễ.
Chư Ðạo Hữu nới ra. Thâu Nam. Nữ vô.
Tường dặn chư Sơn thủ trai nghe.
Thâu Nữ phái Thổ nhơn.
An Nam... Nữ trước. Mai đọc tên.
Thị Sum:
Sum
vầy đã đủ một nhà hiền,
Tiếng tục gọi rằng dự Ðịa Tiên.
Chẳng phải trăm năm vui vẻ mãi,
Có cơn cũng chịu sự đeo phiền.
Thâu hết.
Thị Vững:
Vững
vàng ráng bén cội nhơn nhà,
Trời Ðất dầu qua Ðạo chẳng qua.
Nỗi thưởng mắt phàm chưa dễ thấu,
Chẳng gần thì ắt cũng chờ xa.
Thâu
Phạm Thị Ðều:
Ðiều
hay khuyến khích dạy nên người,
Sanh đứng giữa Trời chẳng dễ chơi.
Nối nghiệp xưa Hiền nay đến Thánh,
Trông non cảnh tịnh chẳng xa vời. (THÂU).
Nguyễn Thị Cầu:
Cầu
may đâu dễ đặng gần Trời,
Biết Ðạo mới tìm đặng trúng nơi.
Vạn kiếp xưa còn lo lắm nỗi,
Xác tiêu hồn luyện chẳng nên đời.
Thâu hết.
Phan Thị Chanh:
Chanh
ranh làm rộn đến người mời,
Chẳng biết phận mình chịu tả tơi.
Mặc ấm ăn cao bằng ý muốn,
Lão khuyên nghe Ðạo một đôi lời.
Thâu hết.
Ðinh Thị Ðuổi:
Ðuổi
xô cửa Phạm chẳng từng quen,
Chẳng nễ ai sang, chẳng bỏ hèn.
Lấp ló như người mang tội trộm,
Ta không nỡ để đến nhiều phen.
Thâu
Nguyễn Thị Sang:
Sang
như Tử Lộ đạo không lo,
Nghèo đặng nên trang sửa nghiệp trò.
Ai hỏi tu chi thì nói lại,
Bên cầu thế giái một bên lo.
Thâu hết.
Huỳnh Thị Xuân:
Xuân
qua chưa đặng cổi màu xanh,
Mang một tình riêng rất nhọc nhành.
Hai nẻo lo đền thân nghĩa vẹn,
Ðo đường tội phước với khuôn xanh.
Thâu
Nguyễn Thị Ân:
Ân
xưa chưa vẹn vội đi đâu,
Thà nhắm mắt xem sự đáo đầu.
Tránh nắng che mưa thân há vẹn,
Thà câu cứu khổ miệng thường cầu.
Thâu hết.
Nguyễn Thị Ca:
Ca
diêu thường ví sự đời như,
Một giấc Nam Kha tỉnh sật sừ.
Chẳng vẹn nghiệp nhà đừng thối chí,
Ðợi thời noi chước Lạn Tương Như.
Thâu hết.
Vương Văn Huấn:
Huấn
giáo xưa sao đặng trọn tôn,
Nay đem Ðạo Thánh vốn không hồn.
Muôn đời còn để danh hiền triết,
Dầu chẳng nên Tiên cũng chức Hiền.
Rán tu nghe ... Thâu.
Phạm Văn Ðắc:
Ðắc
thế thì toan chước đắc thời,
Ðừng cho mạnh cũ chịu lưng vơi.
Mấy phen cam khổ cùng thân phận,
Phải trách mình quê, chớ trách Trời.
Thâu
Phải liệu mà hành
Ðạo, sau Ta trọng dụng.
Hồ Văn Thứ:
Thứ
dung mấy lượt Phật Trời thương,
Cứ thói lung lăng chẳng kính nhường.
Tội trước sờ sờ chưa kết án,
Ðạo đâu há chịu để người nương.
Bỏ.
Võ Văn Vạn:
Vạn
sự nên hư vốn tại mình,
Chẳng phân lẽ trọng với lời khinh.
Ôm lòng khí khái tôn mình giỏi,
Họa đến đòi lần chẳng thất kinh.
Võ Văn Ðoan:
Ðoan
chánh khen ưa xử sự rành,
Nay ta cũng dụng cải khôn lanh.
Phong làm Giáo Hữu lo truyền Ðạo,
Dạy dỗ nhơn sanh một dạ lành.
Tường, Sơn quì mỗi
người 5 nhang.
Dương Văn Trọng:
Trọng
câu nhơn nghĩa bỏ tiền tài,
Thế sự như người cũng ít ai.
Một đức đủ nên Trang Tử trước,
Nên hiền đâu dụng cũng nhơn tài.
Thái Văn Danh:
Danh
hư đáng trọng cũng đôi khi,
Chưa phải cân đai chịu lạy quì.
Cái phẩm Thiêng Liêng so phẩm tục,
Cũng như vàng thiệt với đồ xi.
Ðặng Văn Ngọc:
Ngọc
ngà chưa quí đến mua lòng,
Có Ðạo phải gìn kiếm chút công.
Chưa rảnh nợ đời còn bận bịu,
Muốn toan thoát tục tính sao xong.
Toàn thâu.
Kêu Chín vào nghe. Ta phong cho Hiền Hữu chức Giáo Hữu
phái Ngọc.