Trang

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2021

3590. BẤT CHIẾN TỰ NHIÊN THÀNH NGHĨA LÀ GÌ?

Bây giờ ta muốn gỡ ách lệ thuộc của ngoại bang một lần nữa, chỉ có các lực lượng tinh thần của các tôn giáo đứng lên đòi hỏi, ấy là “bất chiến tự nhiên thành”. ĐHP. 

LỜI DẠY CỦA ĐỨC HỘ PHÁP Ngày 24-12-Ất Mùi (1955)

Đức Hộ Pháp mời ông Chí Thiện Đạo, Bà Chí Thiện Tri và thân nhân khối Liên Minh của Mạnh Đờn, ông Chơn Nhơn Cương, Đạo Nhơn Phú, Đạo Nhơn Út, Đạo Nhơn Viện, Thừa Sử Phước, Ban Cơ Mật, Ông Chí Thiện T, Ông Tá Lý Kía đến Hộ Pháp Đường lúc 8 giờ đêm.


Đức Ngài nói với các vị thân nhân của Liên Minh còn ở biên khu: Hôm nay Qua dời mấy em đến tỏ bày việc sắp đến, làm cho nền Đạo của Đức Chí Tôn phải qua cơn thử thách nặng nề. Rồi đây Ngô Đình Diệm sẽ chiếm tất cả vùng Thánh Địa, cuộc hành quân bạo lực nên biểu Mạnh Đờn và mấy con Liên Minh sớm ra thành, còn các khối Liên Minh kia lần lược cũng phải ra hết đề quốc gia hóa, hiệp với chánh phủ Ngô Đình Diệm. Mỹ ý của Qua muốn cho xuôi một bề, chẳng nên dùng quân lực chống lại Ngô Đình Diệm làm cho giọt máu của con cái Đức Chí Tôn phải bị đỗ vô ích. Giải pháp của Qua có thể chống lại chế độ độc tài của Ngô Đình Diệm được.

Nhưng xét lại nếu chẳng được thì Qua cũng phải giao vận mạng quốc gia cho quốc dân Việt Nam và các nhà ái quốc lãnh Đạo quốc gia thuần túy, chớ nơi cửa đạo con cái Đức Chí Tôn đâu có tham chánh một phận sự gì. Cái chủ xướng của Đạo Cao Đài là tạo dựng quốc gia giúp cho đời vững mối giềng đặng an dân cho toàn thể quốc dân Việt Nam. Đổi lại con cái Đức Chí Tôn phải ra gánh vác đem xương máu hy sinh một lần nữa thì nơi Thánh Địa đã trên một triệu sinh linh phải chịu hao hết nữa mới thấy được. Thà mình chịu thua một nước để an toàn Đạo, Đời.

Bởi Ngô Đình Diệm có hội tay ba tại Ba Lê (Paris) với Quốc Trưởng Bảo Đại cùng Qua, Người có tuyên thệ trước bàn thờ tổ quốc rằng: “Không phản Tổ quốc chủng tộc Việt Nam, nếu bội ước sẽ chết trước mũi súng thần của dân tộc và linh hồn bị luật thiên điều của Chúa hành phạt”. Do đó Đức Hoàng Đế Bảo Đại giao cho làm Thủ Tướng để thống nhất các khối quân lực trong các đảng phái để tránh nạn xô xác sanh mạng và trừ nạn chia đôi lãnh thổ.

Vì lời thề nguyền ấy mà Qua kêu toàn thể mấy con Liên Minh và Đạo ủng hộ cho Người làm tròn sứ mạng với Tổ quốc. Buổi nọ Qua có tuyên bố tại Tân Sơn Nhứt: Chỉ có Ngô Đình Diệm mới hoạch định thống nhất các khối quân lực. Nhưng tình trạng kéo dài khiến cho nạn phân hóa đất nước càng ngày càng đi sâu vào con đường tai họa hơn thời Pháp thuộc, do bởi hiệp định Geneve là cái ách tròng vào đầu dân tộc.

Bây giờ ta muốn gỡ ách lệ thuộc của ngoại bang một lần nữa, chỉ có các lực lượng tinh thần của các tôn giáo đứng lên đòi hỏi, ấy là “bất chiến tự nhiên thành”. Lý thuyết của Thánh Gandhi buổi nọ là bất bạo động, còn giải pháp của Qua thật sự là bất chiến mà thành, rồi đây Qua sẽ tạo ra giải pháp mới mẻ, sẽ do các tôn giáo xuất hiện để cứu khổ cho toàn nhơn loại, chẳng phải riêng cho dân tộc Việt Nam.

Cây cờ cứu khổ của Đức Chí Tôn để tại mặt thế nầy mà Đạo Cao Đài phải chủ trương thực hiện NHƠN NGHĨA, Qua sẽ giao trách nhiệm cứu khổ cho Hội Thánh Phước Thiện phải thực hành đưa tay đón rước cái khổ của đời, tức là phải thọ khổ rồi mới giải khổ, phải nuôi đói rách đau đớn để an ủi tâm hồn, đến đổi xác chết của người cũng phải bảo tồn luôn.

Chỉ dùng NHƠN NGHĨA mà lập quốc, dầu đời bạo ngược, Đạo cứ lo thực hành nhơn nghĩa. Bây giờ tiếp tục tạo chiếc thuyền Bát Nhã sơn màu xanh và Ban Tổng Trạo, Nhà thuyền, Lễ Nhạc, Đồng Nhi, chọn một Chức Sắc để thay mặt Hội Thánh (vị Chức Sắc Phước Thiện) làm nghĩa về tang tế tại Đô Thành Sài Gòn, chẳng luận Đạo Đời hoặc các tôn giáo cùng đảng phái v.v…

Trước kia Qua cùng Quân đội để Việt Nam Phục Quốc Hội kêu gọi các nhà ái quốc chung sức đẩy Xe Thơ của Tổ quốc mà họ đi nữa đoạn đường đã đổ vỡ. Giờ phút nầy Qua chỉ còn cậy nhờ vảo cửa Phước Thiện dám hy sinh đảm đương trách nhiệm đúng như lời Phối Thánh Màng dạy mấy em buổi nọ. Đức Ngài nhắc lại Thánh Giáo.

Thánh Giáo tại Phạm Nghiệp ngày 11-6.Bính Tý (1936):

“Trong buổi khổ não tâm hồn của một nòi giống đã từng thi thố thủ đoạn anh hùng bảo tồn xã hội quốc dân, phong hóa luật điều độc lập đường đường một cường quốc nơi cõi Á Đông nầy mà nay phải chịu phận tôi đòi, thân ràng buộc thì ai cũng trong mong có một điều là cơ quan thoát khổ, dưới một cường quyền áp bức thì tâm thần biết định nơi đâu nên phải chịu sáng đen chiều trắng, ấy là thời thế định cho dân Nam phải chịu nịnh, phải gian, phải dối, phải hèn mọn.

“Hỏi muốn thức giấc thân phận tù lao như vậy, chúng ta là người biết thương đời phải dùng phương pháp nào cho phải lẽ.

“Lấy giọt lệ đau thương mà gội nhuần cho sắc dân bất phước, cầm cờ trắng của Khổng Mạnh để giải hòa, phòng duy trì cơ nghiệp của nhà Châu nguy biến buổi nọ. Ôi! Ngày nào kẻ cô thế mà thấy bóng Đạo chở che binh vực, ngày nào những kẻ đói cơm khát nước rách rưới lõa lồ mà tay Đạo dưỡng nuôi mặc ấm, ngày nào những kẻ thấm lệ tuông sa, tâm tình khổ não mà ơn Đạo lau thảm rũ sầu, trọn tình an ủi, ngày nào những kẻ thất thế yếu hèn mà thuyền Đạo làm vinh huê cao trọng đặng hữu ích, đặng thanh cao, do nơi mấy anh mà có…”

Lời của Đức Hộ Pháp: Rồi đây Qua sẽ xuất ngoại, giao thiệp với Quốc Tế và các nước trung lập, dùng giải pháp mới mẻ để mưu cầu hòa bình, thống nhứt hoàng đồ chủng tộc Việt Nam.

Phận sự của mấy em phải làm con cờ cho Qua thí xe thắng chốt; lập trường nhơn nghĩa mấy em cố thủ, phải đồng tâm hiệp sức, những anh em có sứ mạng tiền định dám hy sinh làm tế vật cho Đức Chí Tôn đặng phụng sự cho nhơn loại, dầu cho mặt thế hay trở về thiên vị, thanh sử còn ghi và nhơn loại vẫn tôn sùng. Phụng sự đừng nghĩ đến hạng ăn không ngồi rồi, tham sanh, tưởng rằng họ đã hưởng quyền cao tước trọng, vinh thân phì da lâu dài, nào ngờ đâu họ chưa đầy giấc chiêm bao đã tan như giá, họ chỉ sống làm nô lệ cho vật chất trong danh vị ngắn ngủi đó mà thôi, quên hẳn cả trí thức và tinh thần.

Nhơn loại đang chịu nạn khổ, nạn đói, khói lửa binh đao mà không ra tay cứu chúng để chờ thái bình ngồi toại hưởng, thử hỏi có giá trị gì và có xứng phận không?

Từ ngày Qua lãnh lịnh của Đức Chí Tôn trên 30 năm, biết bao nhiêu phen chịu cảnh nội phản; còn ngoại khảo cũng như luồng gió thổi qua mà thôi. Qua cố lãng quên để trọn tâm lo nền Quốc Đạo thạnh truyền, lập khuôn luật hòa bình Đại Đồng Thế Giới.

Rồi đây mấy em sẽ chịu khổ cùng Qua, vì theo Qua, trung thành cùng Qua nên phải chịu tù đày hạ nhục, chê bai đủ mọi mặt; nhưng Qua khuyên mấy em bền chí đoạt thành công, ngoài nữa còn cha, còn chú Bác, làm gương cho đáng mới nên trò.

Hội Thánh Phước Thiện đủ quyền thay cho Qua trong cơ cứu khổ từ trước tới nay. Thầy trò ta chung hưởng chịu khổ từ chốn rừng xanh mà tạo thành một Thánh Thị vĩ đại như ngày nay cho mọi người chung hưởng, bây giờ ráng chịu thêm một bước nữa. Mấy em sắm một chiếc xe Camion thật mới, gom các em thợ, nhất là về bên mộc và đắp vẽ, bông hình trạm trổ như xe rồng của nhà vua, dưới có chưng hình Qui đỡ Bát Quái Đồ Thơ, có Xích Long, Bạch Hổ, Thanh Phượng, Huỳnh Hạc, hình Bát Quái ở phía sau tượng trưng cho hình của Đức Phật Mẫu, dưới có bàn thờ đề chữ Tổ Quốc Việt Nam thật lớn, trên có nóc plafond dây lá bông, trước đầu xe thượng Bạch Kỳ, giữa Đạo Kỳ, ở sau Huỳnh Kỳ gọi là Thánh Xa Thơ trương cờ cứu khổ nhơn loại. Khác hơn xa thơ của thời Thánh chúa ngày xưa, đời nhà Châu.

  Thánh Xa Thơ thay thế và tượng trưng xa thơ Tổ quốc, xa thơ Tổ quốc tượng trưng hoàng đồ chủng tộc của nòi giống Lạc Long Quân, hình vẽ Phật Mẫu là tượng trưng bà mẹ Thiêng Liêng kêu gọi toàn linh căn quay về cùng mẹ, chỉ có mẹ thương con, bảo dưỡng đùm bọc, dầu con ngỗ nghịch lời mẹ hiền lương nó cũng nghe theo, tức là bàn tay của mẹ đến tận nơi cứu khổ con cái của Ngài, đã sa vào chốn oan nghiệt. Xa thơ sẽ đi cùng khắp nước tìm những hài cốt mồ hoang của những chiến sĩ bỏ mình vì nước đem về mai táng nơi nghĩa trang Thánh Địa. Ngoài ra còn xin Thỉnh Linh Vị của các nhà cách mạng ái quốc cùng danh nhân Việt Nam về phụng tự nơi Báo Quốc Từ. Rồi phải tìm hài cốt của các bậc anh hùng có công nghiệp giúp nước đã gởi hài cốt nơi tha bang.

Nhơn nghĩa ấy sẽ đánh thức tinh thần dân tộc, kêu gọi quốc hồn biết nhìn tổ quốc là giống nòi Lạc Long. Gần đây các Tôn giáo chi phái sẽ cùng về nơi Trí Huệ Cung, sẽ qui hiệp lực lượng tinh thần Tôn giáo để cứu dân, cứu nước.

Nếu dân tộc ta mãi còn chia đôi vì sự chia đôi của ngoại bang Nga và Mỹ gây nạn tương tàn cốt nhục không lối thoát thì Tôn giáo xuất hiện lực lượng tinh thần đạo đức, trương cờ cứu khổ trên Thánh Xa Thơ đến vĩ tuyến 17, bờ sông Bến Hải sẽ có các cường quốc trung lập quốc tế can thiệp, vì họ đã ký hiệp định Geneve chia đôi dân tộc; giờ phút đó họ phải can thiệp và đem lại, buộc hai khối cộng sản và tư bản phải rút ra trọn vẹn và không được nhúng tay vào nội bộ Việt Nam; giao trọn quyền cho toàn dân quyết định. Chừng đó sẽ có đại lễ cầu nguyện Đại Từ Phụ, Đại Từ Mẫu, Đức Phật Quan Âm cứu khổ cứu nạn, và kêu gọi đồng bào Nam Bắc nên thức tỉnh nhìn nhau là cốt nhục, một dòng máu của Tổ Tiên ta.

Giờ phút nầy tranh đấu để làm gì và đem lợi cho ai? Nếu thực sự tranh đấu cho Tổ quốc dựng nền độc lập, cho giang sơn chủng tộc thì huynh đệ hãy kết chặt tình thương để tạo thành hạnh phúc cho đồng bào ta chung hưởng. Làm thế nào cho toàn dân các đạo giáo hưởng ứng, nhứt tâm nhứt trí đứng lên trong toàn quốc, trong Miền Bắc cũng như trong Miền Nam đồng kêu gọi cho được thống nhất lãnh thổ và chủng tộc Việt Nam, đem lại hòa bình cho dân tộc.

Ngày nào đất nước thái bình sẽ tạo Đền Thờ Tổ quốc nguy nga vĩ đại để thờ phụng tiền nhân Việt Nam, từ thuở đến giờ biết bao chánh phủ đã qua không có Đền Thờ Tổ quốc. Ngày nay Tôn giáo và quốc dân hiệp sức tạo dựng, và nước non thanh bình được thì chủng tộc đồng bào ta mới có cơ hội đền ơn trả hiếu với Tổ Phụ chúng ta đó vậy. Vì Tổ Phụ chúng ta hao phí biết bao nhiêu xương máu trong công trình tạo dựng hoàng đồ lưu lại cho quốc dân đang thừa hưởng.

Việc phi thường người đời không làm được mà quốc dân đạo giáo làm được là bạn chí thân của Qua đó vậy. Biết rằng phải chịu bao nổi khó khăn, nhưng đem cả chí hy sinh bền bĩ dẻo dai sớm muộn sẽ đạt thành, dầu trái ngược với Thủ Tướng Ngô Đình Diệm. Người dùng quyền bạo hành kỳ thị Tôn giáo, không lẽ người sống đời mãi đặng, bảo thủ chế độ độc tài. Qua dám quả quyết rằng: Không có năng lực tàn bạo nào của chế độ nào mà ngăn trở lòng dân và đạo giáo.

Chánh phủ qua, tàn bạo qua chớ dân tộc còn mãi và đạo giáo vốn còn mãi, từ xưa đến nay vì đầu óc của dân tộc bị chia rẽ, nhồi sọ nên phải chịu phận tôi đòi, lệ thuộc ngoại bang. Nếu toàn dân đúng mức trưởng thành đánh thức tinh thần quốc dân đồng bào Việt Nam biết tôn trọng chủ quyền dân tộc tự quyết, bảo hộ hoàng đồ chủng tộc thì không có quyền lực bạo quyền nào của ngoại bang thôn tính được. Cổ kim vẫn thế, không có một chế độ của một chánh phủ nào trên mặt địa cầu nầy dùng quyền bạo tàn mà hủy diệt tôn giáo được.

Xưa đến đổi bạo chúa Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn học trò, lập Vạn Lý Trường Thành mà có ngăn được lòng của dân chăng? Phật Giáo Tây Thiên Trước Ấn Độ, Gia Tô Giáo Thái Tây, Lão Tử, Khổng Tử bên Trung Hoa, biết bao phen bạo quyền hà khắc mà các nhà tôn giáo ra mặt quốc tế như thế nào? Ngày nay vẫn tồn tại và sức mạnh tinh thần của Đạo Giáo chẳng hề bị diệt.

Mấy em lãnh lịnh nơi Qua thực hành về mặt nhơn nghĩa trong tôn giáo để cứu dân cứu nước chớ không tham chánh, chỉ xây dựng hữu nhơn hữu nghĩa, không có tánh cách chánh trị vô nhân Đạo, dầu phải bị một chế độ của chánh phủ nào độc tài sanh sát đồng bào, hà khắc tôn giáo, bất quá như luồng gió thổi qua mà thôi. Rốt cuộc dân cũng còn quyền dân, Đạo vẫn là Đạo, sẽ bền bĩ trường tồn bất di bất dịch.

Mấy em lãnh lịnh nơi Qua nếu chánh phủ nhơn nghĩa ra đời biết tôn trọng tôn giáo và đầy lòng thương dân mến nước là tồn tại; chánh phủ không thọ lương bổng mới thật lòng yêu dân; hễ còn đồng lương là không thu được lòng dân mà còn sanh ra loạn lạc, không đem lại hòa bình thạnh trị, lấy đồng lương ấy bố thí cho người cô thế bịnh hoạn tật nguyền, thương phế binh, già cả, quả phụ.

Xưa kia Tây Bá Hầu lập lịnh bài chiêu hiền, linh thiêng thì nước mới giàu lòng nhân hậu, gói một đốt xương của mồ hoang vô chủ mà trên 800 năm không lập ngục thất mà thái bình thiên hạ với danh nhơn nghĩa.

Qua chỉ ngại một việc Tôn giáo phân tranh là khó bảo tồn. Thời xưa Trịnh Nguyễn phân tranh 45 năm rốt cuộc cũng nhờ dân; cũng như Trung Hoa buổi nọ, Tôn Trung Sơn cũng dùng quyền dân. Ngày nay tái diễn cũng không kém gì, có gở được ách lệ thuộc ngoại bang ích lâu cũng đôi ba chục năm, vì họ đã vay nợ máu phải lo đền, ai có dòng máu ấy phải trả cho xong. Tội Chúa làm tôi mang, cha làm con trả là lẽ dĩ nhiên, tuần hườn vay trả là định luật.

Phận sự công dân đất nước chúng ta là người đạo giáo, nặng mang nợ áo cơm của xã hội cố gắng lo đền đáp cho trọn phận tôi dân. Mấy em cố gắng, về mặt Quốc Tế để Qua lo, chương trình sẽ định sau cho mấy em thi hành.

Hộ Pháp

Phạm Công Tắc

(Tốc ký viên Thừa Sử Phan Hữu Phước)