THƯ ĐỨC CAO THƯỢNG PHẨM GỞI CHO ÔNG THÁI THƠ THANH (17-9-1928)
Tây
Ninh, le 17 Septembre 1928
Kính Đạo Huynh Thái Thơ Thanh.
Mưu kế của một vài Đạo hữu sắp đặt, gây đoan ra miệng lằn
lưỡi mối, cốt để: Một là rêu rao xưng tụng công quả âm chất của mình đặng nâng
đỡ danh Đạo mình lên cao; Hai là gieo ác cảm đặng gây thù kết oán mà hại lẫn
người đồng Đạo và gièm pha thể diện người cho kẻ khác dày bừa; ấy cũng là mưu
chước của sự chen vào nền Đạo mà khảo hạch cám dỗ và thử thách những người có
chút đỉnh công trình hành Đạo.
Anh và anh Thượng là rường cột của Đạo, là phương diện
với đoàn em trông vào để nhờ cái ánh rạng của ngọn đèn Thiêng Liêng Thầy ban
cho hai anh đặng soi thấu nơi u hiển mà lọc lừa minh đoán điều hư lẻ thiệt và
những tiếng phong vân đồn đãi. Đáng chuyện nên tin thì nhờ các anh lớn lưu tâm
lấy sự lịch duyệt tuổi cao tác trưởng mà sửa đương dìu dắt đoàn em biết lỗi sửa
mình, biết lạc đường mau trở bước. Còn nhầm chuyện phi lý thì cũng nhờ các anh
đã chẳng đem vào tai, lại còn triệt những ác cảm ấy mà diệt cho tuyệt ngòi và
ngắt cánh cho hết bay đi nhiễu hại anh em khỏi nghi hoặc kích bác lẫn nhau, nền
Đạo khỏi chịu tiếng phân vân trắc trở.
Sự yên tịnh thuận hòa trật tự nhờ có sự quyết đoán
công bình của người cầm quyền. Nếu về việc chi như Đạo hữu còn
đương bán tín bán nghi, chưa phân chơn giả trông vào lại thấy phương diện các
anh lớn cũng mơ hồ, tất nhiên sự nghi hoặc của chư Đạo hữu càng thêm cả quấy,
rồi truyền khẩu bay loan ra biến sanh sự náo loạn trong nền Đạo.
Ấy là nói chuyện có người phương diện vô tư cho đoàn
em có lòng tin cậy…Ôi vô phương là chừng nào.
Ví như sự trông cậy của em út bị lầm lạc vào tay đầu
mối độc của mọi việc chước quỉ mưu tà. Xuôi mưu làm loạn thì chẳng khác nào gởi
trứng cho ác…! Não nùng là chừng nào nữa?
Duy còn biết trông cậy nơi Trời, lại có người nói với
theo, xưa nay “Nhơn định thắng Thiên” cũng thường. Như câu anh Thơ đã nói:
“Nghe đồn bây giờ em có hai muôn” Đạo Huynh cũng chính mình nói: Nghe đồn có
trăm ngàn; mới hai muôn rồi bát lên 100 ngàn.
Than ôi! May mà năm nay Đạo đã truyền giáp vòng sáu
tỉnh, số Đạo Hữu tăng thêm rất đông, số tiền cúng nơi Tòa Thánh tăng lên nhiều,
mà tính lại sự tổn phí cần kiệm hết sức, rồi cũng không dư giã được số 2 muôn,
1 trăm ngàn thay!
Huống chi thuở em Khai tạo điều đình Tòa Thánh từ lúc
chánh phủ chưa cho phép, muôn sự đều khó khăn trắc trở, lính tráng tra xét, bắt
buộc dẫn lên dẫn xuống, đến đổi xâm phạm đến Đại Điện trong giờ hành lễ. Người
phàm không kể, Thần Thánh cũng chẳng kính, nay đòi Cư Tắc hầu bố, mai dẫn Cư
Tắc hầu Tòa, Đạo Hữu thấy vậy đều khủng khiếp. Đàn thổ còn liều mạng xuống rãi
rác, chớ An Nam hèn lâu chẳng thấy tâm dạng người bước chân đến Tòa Thánh. Từ
tháng 4 qua tới tháng 10 mới qui tựu lần lần, càng ngày càng thêm đông. Trong 7
tháng ngắn ngũi ấy, cả Nam và Đàn Thổ đồng tâm hiệp lực và gầy dựng tạo Tòa
Thánh tạm, ngày nay chúng ta còn thấu hiểu chuyện đó. Dân sự miền Tây Ninh và
trên Sóc, trên Dệt thì nghèo lắm. Đàn Thổ thì bị bắt buộc phạt giấy căn cước
28,000 chẳng luận đàn ông đàn bà, về Sóc còn bị phạt nhiều hơn nữa. Xuống tới
Tòa Thánh còn bao nhiêu cũng phải. Thiên hạ đông đảo tổn phí trông vừa
kham, còn góp nhóp gởi về thái bổn đặng ít nhiều là tùy tiện hết sức,
phương chi mà có 2 muôn, phương chi mà có 100 ngàn. Rất đổi một muôn kia đời
người của em còn chưa thấy đặng tận mắt, huống chi có phúc nào đặng nhận là
tiền bạc riêng của mình.
Dầu cho của bà già em và của em nhập lại, nhà cửa đất
cát, tính ra từ miến ngói trên đầu nhà, tới chiếc đủa con dưới bếp, mở rương
trúc tủ, đếm nẻ ra từ đồng tiền cũng không là đâu?
Chi mà tới 2 muôn, chi mà tới 100 ngàn, đặng yên bề
nuôi con ăn học thì gia quyến em vui mừng rồi, mà không phương nào có đủ thay…!
Em xin ai đó nghe em có 2 muôn 100 ngàn thì hãy cứu
xét nhà em, nhưng mà phải đoan thệ rằng: Nếu xét ra không đủ 5 ngàn thì bù cho
em thêm đủ 5 ngàn còn như trên 5 ngàn thì phần dư ấy thuộc về người xét…chịu
chăng?
Em thề rằng, chẳng hề có dấu giếm tiền bạc nơi nào
khác cả, chẳng hề chuyển đổi đồng tiền nào cho ai cất dùm.
Lời nói thoáng qua thì mất chớ giấy trắng mực đen ghi
tạc chẳng hề phai. Những lời thành thật em viết ra đây phú có chư Thần
Thánh Tiên Phật chứng tri từ nét mực, em trần tình ra đây là cố ý giải tán lòng
lo lắng của Đạo Huynh vì thương em mà cực nghe tiếng ác, câu đồn đải rùm tai.
Xin Đạo Huynh yên lòng.
Rất đổi là cái nhà của em cất đặng sắp đặt nơi thờ
Thầy, cây cột đều là trong chùa cho, tranh cũng vô rừng cắt, chẳng tốn một đồng
tiền nào, nhơn công được các em phụ giúp, chẳng tiền nong chi cho đáng. Vậy mà
lưỡi vô tình còn khua rằng: “Bạc muôn nữa”.
Hễ muốn nói chi thì dầu việc chi cũng bươi ra cho có
chuyện mà nói đặng đất bằng sóng dậy, nước lả khuấy nên hồ, song đức tin của
anh em chúng ta bao giờ cũng quyết rằng mưu sự người không qua Trời đặng.
Hiệp Ninh (Tây Ninh)
Cao Quỳnh Cư
(ký tên)