Cuối tuần 17/6 thất bại?
Báo Tiếng Dân. 18/06/2018.
Vũ Thạch. 18-6-2018
Bà con giáo phận Văn Hạnh, Hà
Tĩnh biểu tình ngày 17/6/2018. Ảnh: Facebook
Ngoại trừ các buổi cầu nguyện và phản đối thật tốt đẹp của bà
con Công Giáo tại Vinh, hầu hết các ý định biểu tình tại những nơi khác vào Chủ
Nhật 17/6 đã không thành hình. Như thế có phải là một thất bại không?
Câu trả
lời khá đơn giản: Không những không thất bại mà mỗi cuối tuần sắp tới đều nên làm như
cuối tuần 17/6. Đó là luôn rục rịch chuẩn bị như sẽ có biểu tình. Còn giờ chót
có thực sự biểu tình hay không chỉ có chúng ta biết.
(Và cùng
lúc, cũng cần một số điều chỉnh để đối phó với mức độ điên dại của công an hiện
nay).
Nếu những
người dân tay không đặt được chế độ hung bạo vào tình trạng phải liên tục ứng
chiến, chúng ta có thể đạt được 2 mục tiêu:
1.- Buộc bạo quyền phải tốn sức gấp ngàn lần chúng ta
– Vì phải
dàn trải khắp nơi, không biết nơi nào sẽ nổ lớn, nhà cầm quyền phải huy động
mọi lực lượng trấn áp chìm nổi, từ gia tăng số an ninh canh nhà từng người hoạt
động, đến đặt toàn bộ lực lượng CSCĐ trong tình trạng báo động; phải huy động
mọi cấp chỉ huy trong quân đội, công an, guồng máy hành chính; huy động đủ loại
khí tài, xe cộ, máy móc đối phó đám đông, phương tiện chuyển quân, v.v… Thật
khó mà tìm được cách nào làm tiêu hao sức lực bạo hành của chế độ hữu hiệu hơn.
– Với mức
độ tốn sức như thế, cơn mệt mỏi của cả hệ thống trước sau gì cũng phải đến.
Thường chỉ sau khoảng 3 tuần, các dấu hiệu mỏi mệt, lơ là sẽ hiện rõ. Và khi
các công cụ trấn áp mệt mỏi hay lơ là, người dân mới lại có cơ hội thực hiện
loại biểu tình như các ngày 9,10, và 11 tháng 6 hoặc lớn hơn, để đưa cuộc tranh
đấu bảo vệ đất nước lên một nấc cao hơn.
2.- Buộc bạo quyền phải bộc lộ nguyên bản chất
– Sự tàn
bạo trong đồn công an mà nhiều nhân chứng như chị Nguyễn Ngọc Lụa thuật lại đã
vượt xa cả thời mật thám Pháp trên đất nước VN. Không chỉ các nam CA, mà cả các
nữ CA cũng thực sự trở thành chó dại.
Còn người Việt nào không sôi máu khi nghe lời kể về một phụ nữ ở độ tuổi
30 trong đồn, uất ức nuốt máu và chiếc răng bị đánh gẫy vào bụng chứ quyết
không phun ra, không để cho lũ công an hả dạ? Còn người Việt nào không thắt
ruột nhìn hình ảnh anh Trịnh Toàn bị đánh chấn thương sọ não phải đưa đi nhà
thương cấp cứu vẫn chưa hồi tỉnh và có thể nguy ngập đến tính mạng? Và hàng trăm
trường hợp khác, đặc biệt tại Sài Gòn và Phan Rí.
– Các lý
lẽ mị dân – vì phát triển kinh tế, vì trật tự xã hội, v.v… – của các quan chức
trên báo đài và qua miệng các văn nghệ sĩ công cụ, đều đã bị chính sự điên dại
của công an xóa sạch.
– Vì càng
tung ra hết mọi sức lực trấn áp, lãnh đạo đảng càng chứng minh với toàn dân
quyết tâm bán nước của chúng. Quyết tâm đến độ sẵn sàng chấp
nhận nợ máu với nhân dân.
Trước
quyết tâm bịt miệng dân tộc và bán nước cho bằng được đó của lãnh đạo đảng, hơn
bao giờ hết, người Việt bị buộc phải nhận chân sự thật: không
đứng lên thì chỉ chờ chết. Chết bệnh tật đau đớn vì thực phẩm
và môi trường độc hại. Chết bất ngờ kinh hoàng vì cướp bóc và xuống cấp giao
thông. Chết đói thê lương vì bị cưỡng chế, cướp đoạt mọi đường mưu sinh … Và
sau cùng, chết tức tưởi dưới gót giày cai trị của Bắc Kinh như dân tộc Tây
Tạng.
Đã đến
lúc mọi người Việt chúng ta bắt đầu cùng chung sức làm tiêu hao tối đa sức lực
bạo hành của chế độ độc tài bằng hàng ngàn, hàng triệu hành động nhỏ.
***
Xin được
gởi đến các anh chị em quan tâm một vài đề nghị, liên quan đến câu hỏi lúc nào
nên biểu tình.
– Trước
hết, dù có biểu tình hay không ta vẫn phải rục rịch làm như sắp có biểu tình để
duy trì mức căng thẳng và mệt mỏi của lực lượng trấn áp.
– Quyết
định có biểu tình hay không nên là ý chung và được lấy vào giờ chót, trong
khoảng 12 tiếng trước giờ biểu tình.
– Và
quyết định biểu tình hay không nên dựa trên ít là 3 yếu tố sau đây:
·
Mức uất hận
và mức mệt mỏi của bà con trong vùng. Đây là 2 điều khác biệt
và cả 2 cần được lượng giá.
·
Mức sẵn
sàng của giới hoạt động, bao gồm từ sự đồng thuận đến
các chuẩn bị công việc.
·
Mức phân
tâm của giới cầm quyền, từ các bận rộn cho một sự kiện ngoại giao lớn
đến tình hình đấu đá nội bộ đến cảnh đối phó với nhiều đám cháy cùng lúc, …
Và một
vài đề nghị điều chỉnh về cách làm vào lúc này:
– Nếu chỉ
đi trinh sát địa điểm, tránh cầm máy điện thoại chụp hình lộ liễu. Nên chuyển
qua các cách giấu đơn giản, như bọc điện thoại trong túi xách cầm tay và chụp
từ ngang đùi, chụp từ bên trong áo che nắng xuyên qua lỗ cắt, …
– Ngoài
các điểm tập trung quen thuộc, nên chọn thêm một số nơi mới. Tại mỗi nơi, tạm
thời hạ số người tụ lại xuống ở mức khoảng 30 người trở xuống. Chỉ cần đứng với
nhau chụp hình cầm biểu ngữ lớn mang thông điệp phản đối là đủ. Tạm thời không
cần hình rõ mặt.
– Các
hãng xưởng có hàng ngàn công nhân, đặc biệt trong các khu công nghiệp, là nơi
mà công an khó trấn áp nhất. Khi phản đối anh chị em công nhân nên mặc đồng
phục giống nhau, nếu có, và đeo khẩu trang.
– Cung
cấp dữ kiện tối đa về các anh chị em bị bạo hành để mọi người chung góp cấp cứu
cả nạn nhân và gia đình. Đây cũng là cách duy nhất để giảm hoặc ngưng các trò
bạo hành.
– Thu
thập dữ kiện tối đa về các tên công an ác ôn đánh đập bà con, nhưng đừng đăng
lên trang cá nhân của mình. Hãy chuyển cho các anh chị em hoạt động mà bạn tin
tưởng.
– Cần ưu
tiên chụp hình rõ mặt những tên công an quay phim chụp hình bà con. Chúng là
điểm xuất phát những đòn thù sau đó của công an.
– Và quan
trọng hơn cả, càng bị trấn áp càng phải kết nối, xiết chặt tay, phối hợp với
các anh chị em khác. Không bỏ cuộc nhưng cũng không làm việc gì một mình.